THÂN PHẬN SỐ 019


Văn Thanh thấy Trần Ngưỡng sắp sờ thi thể, hắn đưa tay ngăn lại: "Để tôi tới!"
Trần Ngưỡng vừa rồi kích động, lúc này mới bình tĩnh lại, anh nói: "Vậy thì cậu tới."
"Cám ơn nhoa." Văn Thanh trông giống như một con chó nhìn thấy khúc xương, đôi mắt đều phát sáng, thứ này thú vị hơn nhiều so với búp bê hay tờ báo, nhất định phải là hắn tới.
"Để cho tôi tới nhìn xem còn có kinh hỉ bất ngờ nào không."
Khóe miệng Trần Ngưỡng giật giật, Văn Thanh có thể loại trừ, anh đang định chú ý tới người khác, đột nhiên ngửi được cái gì đó, vẻ mặt hơi biến đổi.
Là mùi của nước khử trùng!
Động tác lật quần áo Lão Lý của Văn Thanh dừng lại một chút, lại tiếp tục lật, động tác ngày càng lớn, mùi nước khử trùng càng nồng nặc, như được thoa trên da thịt.
Hắn thích thú tới gần Họa sĩ: "À há."
Họa sĩ đứng sau mấy người, vẻ mặt vàng như nghệ không chút dao động.
"Tốt rồi." Văn Thanh vỗ vỗ tay, " Ông chú này kêu Lão Lý đúng không, là của anh nè."
Nói xong bốn chữ cuối cùng, hắn chỉ vào họa sĩ.
"Chỉ là nước khử trùng thôi, có chắc là tương ứng với Họa sĩ không?" Hướng Đông cũng ngửi được mùi, nhưng không quan tâm lắm, hắn hơi bất bình thay Họa sĩ.
"Không chỉ là nước khử trùng không đâu." Văn Thanh cười khẩy, rút
ra thứ gì đó từ trong túi Lão Lý.
Là một chiếc găng tay dùng một lần.
Cả hai thông tin này đều hướng đến trên người Họa sĩ, không hề có chút che đậy, trực tiếp sáng tỏ, đơn giản thô bạo đến cực điểm.
Hướng Đông nhướng mày nhìn Họa sĩ: "Cái quái gì đây, Lão Lý là thân thích của anh?"
Họa sĩ hai tay đút túi quần, tóc dài xõa tới vai, một thân áo choàng tinh tế không một tiếng động cũng nói với người khác rằng anh ta không hề giao thiệp với tầng lớp dưới đáy của xã hội.
Hướng Đông sờ sờ cằm nhìn anh ta: "Không phải là thân thích, vậy thì ông ấy do anh gϊếŧ."
Họa sĩ có thái độ việc không liên quan đến tôi: "Ông ta ngay ở vòng đầu đã phạm vào quy tắc, sẽ bị thanh lý, tại sao tôi còn phải gϊếŧ ông ta làm điều thừa? "
Văn Thanh vỗ vỗ vai Họa sĩ: " khi Lão Lý chết, quy tắc còn chưa ra, anh không biết ông ấy đã vi phạm quy tắc, nên gϊếŧ ông ấy vì lý do gì đó, động thủ trước khi quy tắc bắt đầu."
Họa sĩ lấy nước khử trùng ra phun vào nơi vừa bị vỗ, đôi môi mang sắc thái không khỏe mạnh cử động, nói: "Vậy trên người ông ta không có vết thương nào, tôi gϊếŧ bằng cách nào?"
Văn Thanh làm ra động tác "Mời": " Tôi nguyện ý nghe tường tận."
Họa sĩ rời đi.
"Đại Họa sĩ, anh cứ thế treo chúng tôi ở đây, cũng bất lịch sự quá đó." Văn Thanh hét với theo bóng lưng anh ta.
Họa sĩ bước đi không hề dừng lại, mái tóc dài xõa ra sau vai, áo khoác dài sạch sẽ, quần tây thẳng tắp, giày da sáng bóng, dáng người cao gầy, khi đi còn có mùi nước khử trùng, kết hợp mọi thứ trong trạm xe tạo thành cảnh quan như trong một bức ảnh.
.
Trần Ngưỡng vẫn luôn quan sát họa sĩ, phản ứng của đối phương không hề với xung đột với những gì anh tưởng tượng, lẽ nào suy đoán xác chết đến tìm hung thủ là sai?
Nếu như không phải đến tìm hung thủ, vậy thì còn có thể đến làm gì?
Hiện tại chỉ có thể xác định một điều, trong đám người bọn họ, xác chết chỉ định chính là họa sĩ.
Nó đã ám chỉ họa sĩ, vậy thì câu trả lời nằm ngay trên người đối phương.
.
"Đồ đạc của chính mình cũng không chịu lấy đi, thật sự là, một người hai người, còn không bằng lão đầu kia nữa."
Văn Thanh cầm búp bê ném lên người nam sinh trẻ tuổi: "Của cậu này."
Nam sinh muốn ném nó đi, Văn Thanh thân thiện nhắc nhở: "Vứt đi cũng có thể là vi phạm quy tắc đó nha."
"Nếu như cầm lấy mới là vi phạm quy tắc thì làm sao?"

"Năm mươi năm mươi, xác suất này chỗ nào cũng giống nhau thôi, tôi thì cảm thấy đồ đạc của chính mình thì phải cất kỹ." Văn Thanh nghiêm túc nói: "Thầy cô từ nhỏ đã dạy dỗ chúng ta như vậy rồi, có đúng không."
Nam sinh ngẩn ra.
"Nếu như vậy thật sự là vi phạm quy tắc, thì chết thôi." Văn Thanh cười, "Không phải có ba thứ được đẩy ra sao, cậu còn có hai đồng bọn, sợ cái gì, học hỏi bọn họ chút đi."
Nam sinh kia nhìn thấy hắn cười như thế, lông tóc tất cả đều dựng ngược lên, vẫn không nghe lọt, ném con búp bê đi.
Con búp bê rơi bên chân Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng xem xét, muốn cúi người nhặt lên, liền có người dùng gậy đánh vào tay anh.
Anh dùng khẩu hình miệng hỏi thiếu niên, thứ này có nguy hiểm?
Triều Giản: "Quá xấu."
Trần Ngưỡng: "..."
Xấu thì không sao, chẳng qua là vải hơi cũ, hình như đã được dùng rất lâu.
Trần Ngưỡng giao tiếp bằng mắt với Triều Giản, xác định hắn không để anh nhặt là vì thấy nó không đẹp, anh liền nhặt con búp bê lên.
Chiếc nơ được mấy dính liền với áo.
Mũ chóp cũng nối liền với đầu, phía trước mũ có đường chỉ khâu rất tốt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra.
Có một đường dọc phía sau bộ đồ tây, ngay chính giữa.
Trần Ngưỡng có thể nói rằng chủ nhân của con búp bê này rất coi trọng nó.
Vải tuy cũ nhưng không hề bị bẩn.
"Nếu đây là đồ vật của cậu, có nghĩa là cậu đã lọt vào vòng này điều này là nhất định."
Trần Ngưỡng nói với nam sinh đang bò dậy chuẩn bị rời đi: "Quy tắc cũng sẽ ở trên người búp bê."
Văn Thanh cười ôn hòa: "Đúng đó, đúng đó, cậu kể hết mọi chuyện liên quan đến con búp bê ra đi, chúng tôi mới có thể giúp cậu.

"
Nam sinh sợ hãi trước sự nhiệt tình của hắn, không thể không dựa vào Tôn Nhất Hành, người cậu ta cho là ít có tính đe dọa nhất: "cũng không có câu chuyện gì, tôi chỉ mua nó ở một cửa tiệm nhỏ."
"Cửa hàng ở đâu, cậu đi cùng với ai?"
Văn Thanh nghiêm mặt nói:"Kể chi tiết một chút, không biết manh mối được giấu ở đâu.

Có thể còn có thời gian hạn chế, tới thời gian còn tìm không ra, cậu sẽ chết.

"
"Cho nên nớ, cậu phải nhanh chóng kể hết những điều mình biết, quên mất rồi cũng phải cố gắng nhớ lại, có thể nhờ người khác giúp đỡ, nhưng không thể không tự mình nỗ lực làm chút gì đó, không quen không biết, nơi sinh tử này, giúp cậu là vì tình cảm đồng đội, không phải nghĩa vụ, cậu nói xem có đúng hay không?"
Mặt nam sinh như phủ một lớp bột mì trắng: "Tiệm...!tiệm ở cầu Tam Liên."
Trần Ngưỡng vốn định để Văn Thanh đến hỏi, anh ở bên cạnh quan sát, nhưng khi nghe được địa chỉ này, tầm mắt đang rơi vào trên người búp bê liền dời qua:"Vị trí chính xác."
"Tui không nhớ rõ, nó ở trên đường Tây Phù." Nam sinh liều mạng nhớ lại, "Hình như là gần cổng Đông Môn, nhưng ở đó không chỉ có một nửa cửa tiệm bán búp bê."
Trần Ngưỡng nhanh chóng lục lại trí nhớ của mình, tìm thấy các đoạn ngắn có liên quan.
Cổng Đông Môn quả thật có mấy tiệm.
Trong phòng em gái của anh cũng có một loạt, em ấy từng nói mỗi con búp bê đều có một câu chuyện riêng của nó, đối với người anh trai sợ ma là anh mà nói, quả thật hơi khϊếp người.
"Tui mua cái móc khóa này là trong kỳ nghỉ hè năm cuối cấp 3.


Lúc đó cổng Đông Môn chưa phát triển như bây giờ.

Sau này tui lại đi học ở nơi khác, không thường xuyên quay về.

đến đó chơi cũng ít hơn.

Bây giờ chỗ đó đã thay đổi rất nhiều, tui cũng không biết rõ ràng.......những gì tui nói có ích không? Để tui suy nghĩ thêm.

"
Nam sinh đập mạnh vào đầu vài cái:" Lúc đó không có ai đi cùng, là tui tự đi.

"
Văn Thanh ngắt lời," Cậu đặc biệt đi mua cái móc khóa nhỏ này.

Là tự tặng quà cho mình trong kỳ thi đại học? "
" Không phải, quà tự tặng cho mình là một chiếc máy tính xách tay.

"
Suy nghĩ của chàng trai trẻ bị cuốn đi, rồi bị kéo trở lại trong tiếng ho nhắc nhở của Trần Ngưỡng và tiếng cười của Văn Thanh.
"Tui vô tình bước vào cửa tiệm đó, nhân viên liền giới thiệu cái này cho tôi, nói rằng đó là một hộp mù.

Lúc đó tui chưa nghe nói về nó bao giờ, vì tò mò nên tui mua một chiếc muốn xem thử bên trong sẽ là thứ gì.

(hộp mù, như kiểu rút thăm trúng thưởng, ko thấy được bên trong chứa gì.)
Văn Thanh cầm lấy con búp bê trong tay Trần Ngưỡng, dùng ngón tay móc vào vòng tròn của móc khóa, làm cho nó treo lủng lẳng trước mặt nam sinh: "Sau đó từ kỳ nghỉ hè cấp ba thì treo nó đến tận bây giờ?"
Nam sinh nói:" Ban đầu thì không đáng kể, cứ móc đại lên túi, sau đó liền thành thói quen, dần dần cũng có tình.

"
Văn Thanh khịt mũi coi thường:" Vậy cậu còn vứt bỏ? "
" Tui sợ....."
Nam sinh nuốt nước miếng, bất lực nhìn mấy Trần Ngưỡng: "Không còn gì nữa, tui nói xong rồi, các người làm ơn giúp tui với."
.
Từ hai vòng đầu xem ra, quy tắc không nằm bên trong sự bất thường, mà là ở các chi tiết bình thường.
Càng bình thường, càng có nhiều khả năng.

Cái này thì khó rồi đây, những thứ bình thường giống như một mảnh màu xám, trong tiềm thức sẽ tự động bỏ qua, tìm kiếm điểm sáng.
Trần Ngưỡng đột nhiên hỏi nam sinh: "Con búp bê này của cậu có cố sự nào không?"
Nam sinh ngớ ra: "Chưa từng nghe nói qua."
"Khi Cậu mua nó nhân viên bán hàng không nói gì với cậu? Trên cái hộp cũng không có thông tin? Tự cậu cũng không lên mạng tìm kiếm thông tin về nó à? "
Nam sinh lắc đầu nguầy nguậy:" Đã năm, sáu năm rồi, tui không nhớ rõ nữa.

"
" Có thể tui đã từng tìm qua, cũng có thể không, tui không biết nữa, tui không thể nhớ rõ được, phải làm sao đây.

"
" Bình tỉnh ngẫm nghĩ lại xem, chuyện này chỉ có thể dựa vào cậu, chúng tôi cũng không thể giúp được.

"Trần Ngưỡng nói:
" Có nhớ lại thứ gì thì nhanh chóng nói cho chúng tôi biết.

"
Nam sinh ngồi trở lại trên mặt đất, vẻ mặt lo lắng cùng hoảng sợ.
Hướng Đông nhả ra một ngụm khói thuốc: "Một thằng đàn ông, trên túi treo móc khóa búp bê gì chứ."
Diễn tinh Văn Thanh chắp tay sau lưng như thầy chủ nhiệm, nói: "Không được kỳ thị giới tính đâu nhé, tại sao đàn ông lại không thể thích móc khóa búp bê, ai mà không có trái tim thiếu nữ sâu trong nội tâm kia chứ."
Mọi người.

"..."
Văn Thanh nhàn nhã đi về hướng Phùng Lão đã rời đi: "Tôi đi tìm lão đầu đây, thật đáng thương, không biết đang ở đâu ôm báo khóc nữa."
Hướng Đông dùng ngón tay cái xoa xoa vết máu bầm ở khóe miệng: "Tờ báo của ông già kia không biết ẩn giấu cái gì.

quý báu tới nổi có thể so sánh với chiếc cặp tài liệu của họ Tôn kia."
Trần Ngưỡng đột nhiên nhanh trí: "Tôn Nhất Hành có một tấm thẻ ngân hàng, toàn cầu quẹt không giới hạn, mày nghĩ ai trong chúng ta có thể lấy ra? "
Hướng Đông liền lộ ra vẻ mặt giống hệt anh lúc trước "Lưu Bà Bà lần đầu nhìn thấy trang viên": "Không giới hạn? Còn....!còn mẹ nó toàn cầu không giới hạn? "
Sau đó là kinh ngạc khϊếp sợ: "Tao đệt! "
Trần Ngưỡng:" ...!Nửa câu sau.

"
Hướng Đồng thậm chí không cần nghĩ:" Còn có thể là ai, Họa sĩ chứ ai nữa.

"
Trần Ngưỡng không có nhiều bất ngờ với mục tiêu này: "Mày chắc chắn như vậy sao? Phùng Lão và người câm hình như cũng rất giàu có."
Hướng Đông xua xua tay: "Không cùng một đẳng cấp."
Trần Ngưỡng nhớ lại toàn thân cao thấp của Họa sĩ, mấy con số 0 của nhân dân tệ ở trước mặt không ngừng tăng theo cấp số nhân.
"Lần trước không phải mày hỏi tao về phong cách làm việc của Họa sĩ trong thế giới nhiệm vụ sao?"
Hướng Đông lấy ra hộp thuốc lá bị vò nhăn nhúm, đưa về phía Trần Ngưỡng: "Mày đến một điếu rồi tao sẽ nói cho mày biết."
Trần Ngưỡng rút ra một điếu, đưa lên miệng: "Lúc đó mày trả lời tao là khó nói."
"Đúng thật khó nói, rất khôi hài, làm tao như một đứa thiểu năng, tao cũng lười nói, đừng thúc giục, trước tiên kêu đồng đội của mày bỏ cái nạng chết tiệt đó xuống đi, lập tức nói ngay đây.


"
Hướng Đông châm thuốc cho Trần Ngưỡng rồi cũng tự hút một điếu:" Số thẻ thân phận của Họa sĩ nhỏ như vậy, có thể thấy anh ta đã tham gia rất nhiều lần nhiệm vụ.

Cái khác tao không biết.

Nhưng từ góc độ của tao đã tham gia lần đó, anh ta có thể sống sót toàn là nhờ vào mạch não không bình thường của mình.

"
" Nhiệm vụ lần đó là nữ quỷ đồ trắng đoạt mạng, một nhóm hơn mười hoặc hai mươi mấy người, đã chết rất nhiều người.

Cuối cùng chỉ còn lại tao với anh ta, tao đã hoàn toàn bỏ cuộc chờ chết rồi, không nghĩ tới lúc đó anh ta đột nhiên đưa cho con nữ quỷ đó một chiếc nhẫn, thế mà con nữ quỷ lại mỉm cười hạnh phúc.

Lúc đó tao ngu người khóc luôn."
" Khóc là vì nhiệm vụ đã được hoàn thành, đừng hiểu sai ý.

"
Điếu thuốc bên miệng Trần Ngưỡng run lên: "Chuyện này tao không hiểu lắm..."
"Không hiểu là chuyện bình thường, tao cũng không hiểu.

Ai có thể hiểu được mạch não kì lạ của anh ta."
Hướng Đông bây giờ nhớ lại vẫn muốn mắng một câu duma.

"Nữ quỷ là cô dâu chết trước đêm tân hôn.

Vì chú rể cùng mẹ kế của cô ta thông đồng làm loạn, nên cô ta treo cổ, máu thấm đẫm làng núi nhỏ.

Chiếc nhẫn mà Họa sĩ đưa cho là lỗ hổng trong nhiệm vụ, bù đắp tiết núi cho nữ quỷ, một viên kim cương bự trảng.

"
Trần Ngưỡng kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay:" Nhẫn của nam giới cũng thích sao? "
" Của nữ.

" Hướng Đông nói," Họa sĩ đeo trên cổ, anh ta kéo xuống đưa cho cô ta.

"
Trần Ngưỡng đứng ngây ra một lúc, một lời khó nói hết: "Tao đã hiểu được tác phong làm việc khó nói của anh ta là gì rồi, rất hung tàn."
Hướng Đồng khinh thường nói: "Mày nhìn dáng vẻ quái quỷ của anh ta, nói rõ là ở hiện thực đã rất lâu rồi không ngủ, không dám ngủ, hung tàn cái rắm, chỉ là một kẻ vừa giàu vừa có bệnh khiết phích, một tên quỷ nhát gan kim cương nhiều như lông mà thôi."
Trần Ngưỡng:" ...!"Kim cương nhiều như lông? Mấy chữ này anh đều biết, chỉ là không nghĩ ra được khung cảnh đó là như thế nào.
"Vậy thì mày cảm thấy anh ta có khả năng là người gϊếŧ Lão Lý không?" Trần Ngưỡng hỏi.
Tui phát hiện nữa phần Truyện đầu nhiều hố vãi, không biết nữa phần sau tác giả lấp như thế nào.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi