THẦN THẦN NGỰ KIM LONG

Hai từ được viết qua loa trên mặt nạ lại khiến Thần Thần nghĩ ngợi miên man hồi lâu.

Ánh mắt nàng lơ đãng lướt qua mặt sông, nhưng chẳng thể xác định nổi chiếc hoa đăng nào mới là cái Hoàng Tang vừa thả ban nãy.

Tuy đã vào hạ nhưng gió ven song khá lạnh, Thần Thần bất giác run rẩy rồi xoay người đi về phủ họ Trần. Khi về tới nhà, nàng thấy ngoài cửa có hai anh lính đang đứng thẳng tắp như hai cây bạch dương. Lần này Thần Thần đã có kinh nghiệm, nàng biết nhất định là Trần Mộc đã về.

Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật mình, Trần Mộc về nhà đón sinh nhật cùng mình âu cũng dễ hiểu.

Phủ họ Trần hôm nay có vẻ rất nhộn nhịp, ngay cả nụ cười của đám người hầu kẻ hạ cũng chân thành hơn trước nhiều. Thần Thần đi tới sảnh, thấy Trần Mộc đang ngồi uống trà ở đó.

Bên tay trái của Trần Mộc đặt một cái mâm phủ vải đỏ, Thần Thần tò mò nhìn mấy lần mới cất bước tiến vào trong, "Ca ca, huynh tới rồi."

Trần Mộc quay đầu lại, lúc thấy Thần Thần thì khóe môi chàng khẽ cong lên, "Thần Thần, sao giờ muội mới về?"

"À... muội ra bờ sông đi dạo." Thần Thần lại chiếc ghế cạnh Trần Mộc ngồi xuống, vẻ mặt mất tự nhiên của nàng và tay phải cầm khư khư chiếc mặt nạ đương nhiên không qua mắt Trần Mộc được.

Trần Mộc làm bộ vô tình liếc nhìn chiếc mặt nạ trong tay Thần Thần, dùng giọng bông đùa hỏi, "Thần Thần, ai tặng mặt nạ cho muội thế?"

Bàn tay cầm mặt nạ của Thần Thần cứng lại, ngay cả giọng nói cũng có phần ấp úng, "Đâu, đâu có ai, là muội tự mua." Câu trả lời đầy vẻ chột dạ của nàng khiến ý cười trên khoé môi Trần Mộc càng hiện rõ, mắt chàng đượm vẻ tư lự, "Ừ." Chàng chỉ vào cái mâm bên tay trái mình, "Đây là quà cho muội."

Thần Thần lại tò mò quan sát cái mâm kia, rồi vươn tay xốc tấm vải đỏ lên.

Đây là lần đầu tiên từ khi Thần Thần xuyên tới đây, à không, là cả kiếp trước cộng với kiếp này, nàng nhìn thấy hình ảnh chấn động tâm trí đến thế.

Trên cái mâm kia... Thần Thần nhẩm tính một chốc, đại khái có độ lớn 20x30cm, bày đầy vàng thỏi một cách ngay hàng thẳng lối, ánh vàng lấp lánh hắt vào mắt Thần Thần khiến nàng không mở mắt nổi.. Truyện Light Novel

#Ông anh mình sao mà giàu thế#

Trần Mộc thấy Thần Thần ngớ ra thì bật cười, "Đây là Hoàng thượng ban thưởng cho huynh, xem như huynh mượn hoa dâng Phật."

Tuy nói thế song Trần Mộc hiểu rất rõ, Hoàng Tang tự dưng ban thưởng cho chàng nhiều vàng như thế vào đúng ngày sinh nhật của Thần Thần, rõ là có ý đồ.

Trần Mộc cụp mắt xuống, tiện tay cầm lấy tấm vải đỏ bên cạnh phủ lên đống vàng, "Thần Thần, cầm đi mua thứ muội thích đi."

Trần Thần Thần: "..."

Nhiêu đó có thể mua cả đống nhà lận đó! Hơn nữa còn là nhà cao cửa rộng nữa!

Thần Thần nghĩ gì đều viết rõ trên mặt, Trần Mộc nhìn mà buồn cười, "Nếu không muốn mua gì thì cứ giữ đó là được."

Thần Thần nhìn tấm vải đỏ rực, nuốt khan, "Ca ca, huynh đã làm gì thế, sao Hoàng Tang lại thưởng nhiều vàng cho huynh thế?" Tuy thoạt trông Hoàng Tang không giống người keo kiệt nhưng cũng không phải hạng vô duyên vô cớ thưởng nhiều vàng cho người khác như thế.

Trần Mộc không đáp mà cầm ống tranh gấm trên bàn lên. Trong ống có một bức tranh, Trần Mộc mở ra trước mặt Thần Thần, ánh nắng ban mai từ trong tranh dần hiện ra. Sương mù sáng sớm trên núi còn chưa tan hết, những tia nắng mai từ chân trời xuyên qua màn mây mù, chiếu xuống mặt đất.

Tuy Thần Thần không nghiên cứu nhiều về hội họa, nhưng cũng biết chắc chắn bức họa này được vẽ bởi họa sĩ nổi tiếng, vì nàng còn có thể ngửi thấy mùi bùn đất và hơi ấm khi ánh nắng rọi lên người.

"Đây là bức Nắng sớm của Mèo Meo Meo." Trần Mộc thưởng thức bức tranh trong tay, giới thiệu cho Thần Thần hay.

Cặp mắt Thần Thần tròn xoe ngay tức thì, nàng nhớ bức Nắng sớm đã tử nạn trong đợt hỏa hoạn.

Nhưng bức tranh trước mắt không giống hàng dỏm.

"Ca ca, muội nhớ rõ cha nói bức Nắng sớm đã bị cháy, bức tranh trên tay huynh ở đâu ra thế?" Nàng cảm thấy thầy giáo Giả không rảnh tới mức đó, mỗi tác phẩm đều vẽ tận hai bản.

Trần Mộc cười khẽ, vừa cuộn bức tranh trong tay lại vừa nói với Thần Thần: "Từ một vị thư sinh nghèo dưới gầm cầu vượt."

Trần Thần Thần: "..."

Trần Mộc đâu phải Đại tướng quân chứ, rõ là CIA thì có.

Trần Mộc cuộn bức Nắng sớm lại thật cẩn thận, cất vào ống tranh gấm rồi mới đưa cho Thần Thần, "Thần Thần, bức Nắng sớm này là Hoàng Tang nhờ huynh tặng muội làm quà sinh nhật."

Thần Thần ngơ ngác, "Sao Hoàng Tang lại biết hôm nay là sinh nhật muội?"

Trần Mộc trầm ngâm một lát mới nói: "Hay mai muội tự hỏi ngài ấy đi?"

Trần Thần Thần: "..."

Nếu Hoàng Tang có thể biết thầy giáo Giả chính là Mèo Meo Meo thì chuyện y biết hôm nay là sinh nhật nàng cũng không có gì lạ, dù sao chuyện này cũng có nhiều người biết. Song chỉ cần nghĩ tới cảnh Hoàng Tang lợi dụng địa vị của mình đã ép thầy giáo Giả vẽ tranh thì Thần Thần lại không nhịn được cười.

Một chuyện thú vị như vậy, không được xem thật đáng tiếc.

Chẳng biết thầy giáo Giả giờ còn sống không.

Thừa dịp Thần Thần nhận tranh, Trần Mộc cầm chiếc mặt nạ nàng vừa tiện tay để xuống bàn lên xem, hai từ "Khuynh Thần" ở phía dưới góc trái mặt trong rất dễ thấy.

Trần Mộc mím môi, đặt mặt nạ về chỗ cũ.

Trần Mộc biết rõ hoàng cung phức tạp ra sao, từ nhỏ Thần Thần đã được o bế cẩn thận, hầu như không gặp chuyện gì, tâm tư hồn nhiên hơn người bình thường nhiều. Nếu một ngày nào đó Thần Thần vào cung thì chắc chắn sẽ bị ăn đến chẳng còn xương.

Trần Mộc không hề muốn Thần Thần gả vào cung, nhưng có vẻ như Hoàng Tang không dễ gì buông tay.

Tiếc là chàng không biết, Thần Thần bây giờ không còn là Thần Thần trước kia nữa.

Hai người mỗi người ôm một niềm riêng không nói gì, căn phòng đột nhiên yên ắng. Trần Mộc liếc nhìn Thần Thần ngồi cạnh, lại hỏi: "Thần Thần, nghe nói hôm nay hôn sự của hai nhà Tiền Quế rất đông vui." Nghe nói dù cách mấy con phố cũng có thể ngửi thấy mùi trứng luộc nước trà.

Thần Thần không để tâm gì tới chuyện nhà họ Tiền khoe của, nhưng hai tiếng "Tiền Quế" kia không hiểu chạm trúng dây thần kinh nào của Thần Thần mà nét mặt nàng đột nhiên khác thường hẳn, "Tủ đựng tiền?" Dường như nàng đã hiểu tại sao Tiền lão gia lại muốn liên hôn với nhà họ Quế rồi.

Ít ra khi đặt tên cho cháu trai đỡ tốn công sức nhiều.

Trần Mộc nhìn Thần Thần một cái, hôn sự của Thần Thần và Tiền Nam Du được định ra hồi nàng còn rất nhỏ, do cha và Tiền lão gia quyết định. Thằng nhóc Tiền Nam Du kia vẫn luôn thích em gái chàng, chuyện này Trần Mộc biết rõ. Song không ngờ khi nhà họ Trần gặp chuyện thì bọn họ còn chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Hồi nhỏ Thần Thần luôn thờ ơ với Tiền Nam Du, xem ra nàng đã dự cảm chuyện tương lai. Song mấy năm gần đây Trần Mộc không ở nhà nên cũng không rõ tình cảm của Thần Thần và Tiền Nam Du liệu có tốt hơn xưa hay không.

Nghĩ tới đây, Trần Mộc lại khẽ nhíu mày, "Thần Thần, nếu trong lòng muội không thoải mái thì hãy nói cho ca ca biết." Chuyện khác không dám hứa, nhưng trùm bao tải Tiền Nam Du để đánh cho hắn ta một trận thì chàng có thể làm được.

Câu nói của Trần Mộc kéo tâm trí đã bay tới cháu trai Tiền lão gia của Thần Thần quay lại hiện thực, nàng nghiêng đầu nhìn Trần Mộc, "Ca ca, muội thật sự không thích Tiền Nam Du." Nếu không phải hôm nay mọi người cứ nhắc đi nhắc lại về hôn sự của Tiền Nam Du và Quế Mật thì nàng sớm đã quên khuấy chuyện này.

Trần Mộc thấy Thần Thần không giống đang giả bộ mới thư thả gật đầu.

Hai người lại hàn huyên thêm mấy câu, Trần Mộc bèn quay lại Bích Thủy Vân Cư còn Thần Thần cũng đứng dậy đi khỏi sảnh. Về đến phòng, trước tiên Thần Thần cất kỹ bức Nắng sớm và cất đống vàng ở một nơi an toàn rồi mới tắm rửa đi ngủ.

Nhưng chẳng hiểu sao nàng lại trằn trọc không ngủ được.

Cả tâm trí Thần Thần đều là cảnh Hoàng Tang đeo mặt nạ cho nàng, ánh mắt y dịu dàng như tan thành nước.

Mặt Thần Thần đỏ lên, nàng âu sầu lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn cầm chiếc mặt nạ đặt bên gối lên xem.

Khuynh Thần.

Rốt cuộc Hoàng Tang muốn viết Thanh Thần hay là Khuynh Thành chứ? Là vua một nước mà viết sai chính tả thì chẳng ổn chút nào.

Thần Thần ôm chăn, mở mắt tròn xoe nhìn chiếc mặt nạ chằm chằm. Nàng cảm thấy nửa đời đào hoa của mình chắc đều nở rộ trong hai tháng gần đây? Hơn nữa đóa sau còn to hơn đóa trước, người sau còn giàu hơn người trước.

Trạng thái phấn khích như thế kéo dài đến tận nửa đêm, rốt cuộc Thần Thần cũng thấm mệt, ôm chăn ngủ mất.

Có điều là, dù nàng ngủ rất ngon, song hình ảnh chàng trai đeo mặt nạ hồ ly có đuổi kiểu gì cũng không đi trong cơn mộng mị.

Sáng hôm sau, Thần Thần tỉnh dậy theo đúng đồng hồ sinh học. Nàng thấy rất buồn bã, rõ ràng tối qua ngủ trễ như vậy mà sao mình vẫn tỉnh dậy đúng giờ, chẳng lẽ nàng đã tới cái tuổi không thể ngủ nướng được nữa sao? Chuyện này quá đỗi bi ai.

Thần Thần lề mề bò dậy, Lan Tâm vội đi vào giúp nàng rửa mặt chải đầu. Lúc hai người ra khỏi phủ họ Trần thì mới tờ mờ sáng, Thần Thần cũng không đi thẳng tới học viện mà tới Thiên Hương Lâu trước.

Lần trước Thần Thần đã cho Hoàng Tang hết mấy cái bánh bao súp nên chẳng được nếm cái nào, hôm nay nàng nhất định phải gọi một phần nếm thử mới được.

Thiên Hương Lâu mới sáng ra đã đông đúc, có thể thấy họ làm ăn rất tốt. Lúc Thần Thần theo tiểu nhị tới một bàn trống thì nghe tiếng Lan Tâm đột nhiên kêu lên với vẻ ngạc nhiên phía sau. Thần Thần quay lại, ánh mắt tiện thể liếc nhìn vị khách ngồi ở chiếc bàn bên phải.

Trần Thần Thần: "..."

"Ôi, Trần tiểu thư, thật là trùng hợp." Giọng nói lảnh lót của Lý công công vang lên, Thần Thần bất giác mím môi.

Hoàng Tang đúng là dự liệu như thần, y đoán được tối qua nàng trúng món hời to nên hôm nay sẽ tới Thiên Hương Lâu tiêu xài sao?

Thần Thần cười khanh khách bước tới, gật đầu với Lý công công, "Đúng vậy, thật là trùng hợp." Hoàng Tang dùng đũa gắp một miếng sủi cảo lên, nói với Thần Thần đang đứng trước bàn: "Nếu đã trùng hợp như thế thì ngồi xuống ăn chung đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi