THẦN THẦN NGỰ KIM LONG

Hóng hớt suốt buổi chiều bên cung Thái hậu xong, Thần Thần cảm thấy suy nghĩ của mình về cuộc đời của Hoài Cảnh Đế đã thay đổi.

Mặt trời dần ngả về Tây, Thái hậu nhiệt tình giữ Thần Thần ở lại cung mình dùng bữa, sau khi Hoài Cảnh Đế biết tin này bèn chạy tới cung Tĩnh Tâm xin cơm.

Dường như đã lâu không gặp Hoài Cảnh Đế, Thái hậu vừa thấy y đã vờ trách: "Lâu lắm rồi không thấy Hoàng nhi tới ăn cơm với bà già này, hôm nay đúng là nhờ phúc của Trần bảo lâm."

Thần Thần dễ thẹn, nghe Thái hậu nói vậy thì thấy ngượng ngùng, Hoài Cảnh Đế vẫn cứ tỉnh bơ như không. Thực ra thì Thần Thần chưa từng thấy y không thản nhiên bao giờ.

"Nếu mẫu hậu thay đầu bếp cung Tĩnh Tâm thì có khi nhi thần sẽ tới đây dùng bữa với mẫu hậu thường xuyên đấy."

Trần Thần Thần: "..."

Bệnh Hoàng đế quả đúng là bệnh nan y mà.

Cùng lúc đó, đầu bếp trong cung Tĩnh Tâm chợt thấy rét căm căm mà hắt xì một cái.

Tối nay Hoài Cảnh Đế ăn rất ít, dường như chỉ đụng đũa cho có. Thần Thần cảm thấy Hoàng thượng có thể lớn đến chừng này quả không dễ dàng, nàng đột nhiên thấy hơi lo lắng, nếu Phương ngự trù mà không may quy tiên thì sau này chẳng lẽ Hoàng thượng sẽ đói chết?

Phương ngự trù ở trong nhà bếp điện Thần Quang xa xôi cũng tự dưng thấy rét căm căm mà hắt xì một cái.

Cơm nước xong xuôi, Thái hậu kéo Hoài Cảnh Đế sang một bên thầm thì dặn dò gì đó. Tuy Hoài Cảnh Đế nghiêng người khiến Thần Thần không thể quan sát rõ vẻ mặt của y, song nhìn đôi tay run lẩy bẩy vì mong mỏi khao khát của Thái hậu, Thần Thần có thể đoán được Thái hậu đang dặn Hoàng thượng chuyện gì.

Rời khỏi cung Tĩnh Tâm, Hoài Cảnh Đế dẫn Thần Thần hớn hở đi về điện Thần Quang, dọc đường tiện thể tới Ngự Hoa Viên đi dạo luôn.

Mùa này vừa đúng dịp hoa quế nở, hương thơm ngọt ngào tỏa ngát quanh Thần Thần. Nhớ lúc trước Hoàng thượng còn cố ý phái người biếu một ít rượu hoa quế cho điện Thần Quang thế nhưng nàng vẫn chưa có dịp nếm thử. Vừa hay tối nay Hoàng thượng hầu như không ăn uống được gì, Thần Thần cảm thấy lúc về cần phải ăn khuya.

"Nghĩ gì thế?" Hoài Cảnh Đế hơi liếc sang, nhéo yêu vào tay Thần Thần. Thần Thần sực tỉnh, ngẩng lên nhìn Hoài Cảnh Đế, "Hay là bảo Lan Tâm về trước bảo Phương ngự trù chuẩn bị chút đồ ăn."

"Nàng chưa no à?" Hoài Cảnh Đế thấy hơi bất ngờ, vừa rồi rõ ràng Thần Thần là người ăn nhiều nhất, sao mới đó đã đói rồi?

"Ta no rồi, nhưng chẳng phải ngài không động đũa sao?" Thần Thần chớp chớp mắt đầy ngây thơ, "Nhân tiện nếm thử rượu hoa quế lúc trước ngài tặng luôn."

Lý công công đi sau Thần Thần và Hoài Cảnh Đế bất giác lắc lắc đầu, Trần bảo lâm vào cung đã lâu, Hoàng thượng còn cố ý phái hai vị ma ma tới dạy lễ nghi cho nàng, thế mà sao nói chuyện vẫn cứ dùng "ta" chứ. Song khi thấy Hoàng thượng cong môi mỉm cười thì ông ta chỉ dám nuốt giận vào lòng.

Loading...

Thôi Hoàng thượng thích là được.

Hoài Cảnh Đế nghe cái cớ Thần Thần xong chợt nở nụ cười, "Suy cho cùng là do nàng thèm chứ gì?"

Thần Thần bĩu môi, xem như ngầm đồng ý.

"Nàng không sợ mập lên sao?" Trước kia Hoài Cảnh Đế từng nghe Lý công công nói, tối nào Tiết quý phi cũng chỉ ăn một quả táo nhỏ, sao mà Thần Thần lại ngày ba bữa không thiếu bữa nào, lại còn xin thêm cơm chứ.

"Có phải ta mập lên thì ngài không thích ta nữa không?"

Hoài Cảnh Đế gật đầu nói thẳng, "Đúng thế."

Trần Thần Thần: "..."

Nàng hít sâu một hơi, rồi lại hít thêm hơi nữa mới rặn ra được một nụ cười, "Vậy đành khiến Hoàng thượng thất vọng, thần thiếp là tạng người ăn bao nhiêu cũng không mập."

Thấy Hoài Cảnh Đế cụp mắt khẽ cười thành tiếng, Thần Thần lại bồi thêm: "Hơn nữa ta chẳng cần mỗi ngày ăn một quả táo như Tiết quý phi thì trông vẫn siêu cưng."

Hoài Cảnh Đế: "..."

Nửa câu đầu thì y hiểu, nhưng mà siêu cưng là cái gì?

"Sao nàng biết ngày nào Tiết quý phi cũng ăn một quả táo nhỏ?" Hoài Cảnh Đế vứt cái từ siêu cưng mà mình không hiểu ra khỏi đầu, hỏi tiếp vấn đề thứ hai mà y thấy tò mò.

"Hừ." Thần Thần không trả lời thẳng, chỉ hừ một tiếng. Những phi tần khác cài tai mắt vào cung nàng thì nàng cũng có tai mắt ở cung khác. Bây giờ mấy thứ như ngày sinh tháng đẻ, sở thích cá nhân, mỗi ngày ăn gì làm gì của mấy bà vợ Hoàng thượng, nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Đương nhiên, những tai mắt kia đều là người của Tháng Ba, Tháng Tư, Tháng Năm.

Cho dù Thần Thần không nói thì Hoài Cảnh Đế cũng đoán sơ sơ được những chuyện trong hậu cung, vừa nhìn đã biết Thần Thần của y quả nhiên là kiểu người tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Không gặng hỏi chuyện quả táo nữa, Hoài Cảnh Đế nắm tay Thần Thần tiếp tục đi dạo Ngự Hoa Viên, còn đám Tháng Ba đã về điện Thần Quang bảo Phương ngự trù chuẩn bị bữa khuya.

Thần Thần đi được hai bước lại tò mò hỏi: "Hoàng thượng, vừa rồi Thái hậu nói gì với ngài thế?"

Câu hỏi này khiến Lý công công thấy bất bình. Trần bảo lâm chẳng những không tuân thủ phép tắc trước mặt Hoàng thượng mà nay còn dám hỏi Thái hậu và Hoàng thượng đã nói gì với nhau sao? Đúng là người không biết nặng nhẹ.

Hoài Cảnh Đế nghe Thần Thần hỏi xong, bước chân chợt khựng lại. Y khom lưng, hơi khuynh người về phía trước, áp sát môi vào tai Thần Thần nói, "Mẫu hậu bảo trẫm cố gắng chưa đủ."

Thần Thần: "..."

Sao mình lại ngứa miệng hỏi chuyện này chứ! Thần Thần vô cùng buồn bực.

Nhìn tai Thần Thần từ từ đỏ lên, Hoài Cảnh Đế bật cười mấy tiếng rồi nói tiếp: "Đêm nay trẫm sẽ cố gắng hơn.""

Trần Thần Thần: "..."

Hoàng thượng à cho dù ngài có vứt hết liêm sỉ trong Ngự Hoa Viên thì nó cũng không biến thành phân hóa học tẩm bổ đám hoa cỏ được đâu!

Mặt Thần Thần biến sắc liên tục, Hoài Cảnh Đế nhìn nét mặt nàng thay đổi xoành xoạch mà thấy buồn cười, hôn lên mặt nàng một cái, "Thần Thần nàng đúng là... ngốc tới đáng yêu."

Trần Thần Thần: "..."

Thần Thần đang định cãi Hoài Cảnh Đế mấy câu thì đã thấy có hai người đang đi đến, cả hai đều nuôi bộ râu màu hoa râm, mắt ánh lên vẻ tinh anh, "Lão thần tham kiến Hoàng thượng."

Hai người hành lễ với Hoài Cảnh Đế cùng lúc, Hoài Cảnh Đế gật đầu nói với họ: "Hai ái khanh đứng lên đi."

Thừa tướng và Dư đại nhân đứng thẳng người, không ai bảo ai mà đều nhìn sang Thần Thần. Thần Thần bị họ nhìn thì ngạc nhiên, vội hành lễ chào họ. Dư đại nhân vuốt ve chòm râu của mình, tiếng cười hồn hậu phát ra từ cổ họng, "Không dám không dám, xin Trần bảo lâm đứng lên."

Thần Thần ngẩng đầu, tò mò quan sát hai người họ. Trước giờ nàng chưa từng gặp hai ông lão này, nhưng trông họ lại có vẻ như biết nàng.

"Vị này là Thừa tướng, còn vị này là Dư đại nhân của cục Thái Sử." Hoài Cảnh Đế chủ động giới thiệu với Thần Thần, "Hai vị đại nhân đây đều là nguyên lão ba triều."

Thần Thần lại hành lễ với bọn họ rồi nghe Hoài Cảnh Đế hỏi: "Hai vị đại nhân cũng tới Ngự Hoa Viên đi dạo à?"

Lần này người trả lời là Thừa tướng đại nhân, "Thưa vâng, mong hai ông lão bọn ta không khiến Hoàng thượng mất hứng."

"Thừa tướng quá lời rồi." Hoài Cảnh Đế lại hàn huyên với bọn họ mấy câu rồi mới dẫn Thần Thần đi. Ở phía sau, Dư đại nhân và Thừa tướng vẫn nhìn theo họ chăm chăm, không hề nhúc nhích.

"Sao nào?" Dư đại nhân vừa vuốt râu vừa hỏi người đứng cạnh.

Thừa tướng trầm ngâm một lát mới đáp: "Thứ cho ta mắt kém nên chẳng thấy có gì đặc biệt."

Dư đại nhân cười một tiếng mới nói: "Nàng chính là người đặc biệt nhất hậu cung, à không, phải nói là nhất Thịnh Ninh mới đúng."

Thừa tướng hơi nhíu mày, "Có ý gì?"

"Thiên cơ không thể tiết lộ." Dư đại nhân xoay người đi về hướng ngược lại. Thừa tướng vội rảo bước đuổi theo Dư đại nhân rồi nói: "Quý nhân lần trước ông bảo chính là Trần bảo lâm?"

"Phải."

"Người khiến sao Hồng Loan của Hoàng thượng thay đổi cũng là nàng?"

"Không sai."

Thừa tướng mím môi, "Ta quả thật không thấy nàng có gì đặc biệt."

"Vậy mới bảo ông già rồi."

Thừa tướng không phục, "Ông thì khác gì ta?"

"Ta với ông không giống nhau."

"Sao? Không giống chỗ nào?"

"Ta là bán tiên."

"..."

Lúc Thần Thần và Hoài Cảnh Đế về tới điện Thần Quang, Phương ngự trù đã tức tốc nấu xong bữa khuya, được Tháng Ba dặn dò còn bày thêm một bầu rượu hoa quế trên bàn.

Thần Thần rót một chén rượu hoa quế cho Hoàng thượng xong bèn vội vã rót ngay cho mình một chén. Ngọt mà không ngấy, mùi thơm vấn vít mãi trong miệng, quả là rượu thượng hạng.

Vì thế nàng không kiềm được lại rót thêm chén nữa.

Hoài Cảnh Đế thấy Thần Thần uống một mạch ba chén rượu hoa quế thì phì cười: "Thần Thần, say rượu dễ mất trí lắm đấy."

Trần Thần Thần: "..."

Nàng bỏ chén rượu bằng sứ trắng trong tay xuống, nói với Hoài Cảnh Đế bằng giọng đầy chân thành: "Vậy nên tốt hơn hết là ngài đừng uống."

Hoài Cảnh Đế: "..."

Tửu lượng của Thần Thần rất tệ, đây là chuyện toàn giới giải trí đều biết, tiếc là Hoàng thượng không gia nhập giới giải trí.

Thấy Thần Thần ngồi đối diện má đỏ hây hây, say khướt nằm nhoài ra bàn, mắt Hoài Cảnh Đế máy liên tục. Đứng dậy đi tới trước mặt Thần Thần, Hoài Cảnh Đế khẽ vỗ vỗ má nàng, "Thần Thần?"

"Ư..." Thần Thần cọ cọ vào cánh tay mình, đáp một tiếng không rõ ràng.

Khóe môi Hoài Cảnh Đế cong cong, y khom lưng bế Thần Thần đã mềm như cọng bún lên. Thần Thần say rượu rất ngoan, nàng nép vào lòng Hoài Cảnh Đế không hề nhúc nhích.

Hoài Cảnh Đế nhẹ nhàng đặt người lên giường, rồi chồm người tới đè lên.

Đầu lưỡi y khẽ cạy hàm răng Thần Thần ra, luồn vào khoang miệng ướt át của nàng. Trong miệng Thần Thần vẫn còn thoang thoảng vị rượu hoa quế, Hoài Cảnh Đế cảm thấy hình như mình cũng lâng lâng say.

"Ư..." Không khí trong miệng đều bị Hoài Cảnh Đế hút hết, Thần Thần giãy giụa theo bản năng. Hoài Cảnh Đế đè đôi tay đang vùng vẫy của Thần Thần xuống, cúi đầu hôn tiếp.

Khuôn mặt Thần Thần vừa mềm mại vừa đỏ ửng, đúng là ngon miệng như một quả táo. Hoài Cảnh Đế càng nhìn càng xao xuyến, cầm lòng không đặng mà cắn má Thần Thần một cái.

Thần Thần khi say ngoan ngoãn lạ thường, lúc đầu còn hơi giãy giụa một chút, sau đó mặc cho Hoài Cảnh Đế muốn làm gì thì làm.

Qua chuyện đêm nay, Hoài Cảnh Đế nếm được vị ngọt nên sau đó thỉnh thoảng lại tặng đủ loại rượu ủ cho điện Thần Quang. Thần Thần chịu thiệt một hai lần cuối cùng cũng rút ra được bài học đầy máu và nước mắt!

Cai rượu là chuyện gấp, rất gấp!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi