16: Bị Đuổi Đi
Ninh Như Thâm thu dọn xong đống đồ vật linh tinh.
Lý Vô Đình hờ hững cười, "Ồ, nhẫn ban chỉ của trẫm là hạt gạo nào trong số đó?"
"..." Ninh Như Thâm nâng niu chiếc nhẫn, "Hạt nổi bật nhất."
Đáp lại cậu lại là một tiếng cười châm biếm.
Chiếc nhẫn ấy được gắn với một chùm tua rua dài để đem theo bên người.
Tuy làm vậy hơi xuề xòa nhưng cũng xem như có tâm.
Lý Vô Đình liếc mắt nhìn, không truy cứu nữa.
Cung nhân nhanh chóng đi lên quấn hai vòng vải xô lên ngón tay của Ninh Như Thâm để tay cậu bớt đau khi kéo dây cung.
Ninh Như Thâm ngạc nhiên nắm lấy tay mình, "Đa tạ bệ hạ."
"Không cần cảm ơn." Lý Vô Đình thờ ơ, "Tiếp tục đi."
"..."
Từng mũi tên được b ắn ra.
Ninh Như Thâm tê vai mỏi tay, Lý Vô Đình vẫn còn đứng nhìn ở bên cạnh như là đang giám sát cậu.
"Tay lại không nâng lên rồi.
Thân thủ của Ninh khanh khá lắm mà, sao bây giờ lại không được?"
"Không được" cái gì cơ, câu này có thể tùy tiện nói sao?
Ninh Như Thâm định lên tiếng đáp thì một bàn tay lớn đột nhiên vặn vai cậu lại, "Ư...!"
Cậu cảm thấy người mình rã ra từng khúc.
Bàn tay của Lý Vô Đình nắm chặt lấy vai cậu không cho phép nhúc nhích.
Ninh Như Thâm giống như một cục bột mì bị người ta nắm trong tay để vo tròn nắn vuông, xương sống của cậu run rẩy, "Bệ, bệ hạ."
"Sao lại run nữa rồi."
Ninh Như Thâm run rẩy trả lời, "Thần...!không chịu nổi sức lực lớn như vậy."
Lý Vô Đình, "..."
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Đúng lúc này, một tên thị vệ chạy lại gần để báo cáo, "Bệ hạ, Định Viễn Tướng quân đến rồi ạ!"
Lý Vô Đình không hề thấy bất ngờ, "Cho phép vào."
Ninh Như Thâm chớp mắt: Ai vậy?
Tướng quân muốn yết kiến, lớp học dạy bắn cung cuối cùng cũng tạm dừng.
Ninh Như Thâm buông cung tên xuống, quay đầu nhìn hai đôi mắt đang thập thò như ăn trộm sau lưng ngựa.
"..."
Lại tính làm gì vậy.
Cùng lúc đó, giọng nói cáu bẳn của Lý Vô Đình lại vang lên ở phía sau, "Còn ra thể thống gì, mau ra đây!"
Lý Ứng Đường, Lý Cảnh Dục chậm rãi thò ra, "Ò."
- --
Định Viễn Tướng quân nhanh chóng được dẫn vào.
Ninh Như Thâm thấy một vị tướng lĩnh trẻ tuổi rất cao lớn đang rảo bước lại gần.
Bộ trang phục áo giáp vẫn chưa cởi ra, mày rậm mũi cao, trong lúc đi lại vẫn thoáng mang theo cảm giác đao kiếm giao tranh.
Cậu chợt nhớ lại...
Trong đại lễ đăng cơ, cậu đã từng thấy Định Viễn Tướng quân: Hoắc Miễn.
Có điều sau khi đại lễ kết thúc thì Hoắc Miễn lập tức quay về trấn thủ biên quan, không biết bây giờ về đây để làm gì.
Biên quan có vấn đề ư?
Đang đoán già đoán non thì Hoắc Miễn tới gần, tiếng trò chuyện của hắn với tên thị vệ bên cạnh cũng trở nên rõ ràng hơn:
"Cuối cùng cũng kịp, vẫn chưa kết thúc nhỉ? Chuẩn bị xem bản Tướng quân bộc lộ tài năng đi, giết giết giết!"
Nói xong thì vỗ vai tên thị vệ bên cạnh một cách hào sảng, bộp!
Ninh Như Thâm, "..."
Hình như thứ có vấn đề không phải là biên quan.
Hoắc Miễn bước lại gần, quỳ một chân xuống và ôm quyền, "Thần tham kiến bệ hạ! Hiên Vương điện hạ, Cảnh Vương điện hạ!"
Lý Vô Đình: "Miễn lễ."
Hoắc Miễn đứng dậy quay ra nhìn Ninh Như Thâm, dường như đang tò mò vì sao cậu lại đứng ở đây.
Hắn lập tức chú ý tới cây cung trong tay Ninh Như Thâm, "Ấy?"
"..." Ấy là ý gì?
Cứ như thể cậu và cây cung này không nên xuất hiện trong cùng một khung hình vậy.
Lý Vô Đình đứng cạnh không nói gì, Ninh Như Thâm đành phải đáp: "Ta đang học bắn cung với bệ hạ."
Khuôn mặt khôi ngô của Hoắc Miễn lập tức tỏ ra kinh ngạc.
Ninh Như Thâm giải thích: "Chủ yếu là do không có ai..."
Hoắc Miễn: "Ngươi dùng cây cung nặng quá!"
...Hóa ra là kinh ngạc vì chuyện này sao!
Hoắc Miễn nói xong thì hướng dẫn một cách đầy nghiêm túc và quen thuộc, "Người mới học dùng cái này sẽ không..."
Lý Vô Đình liếc mắt.
Ninh Như Thâm giật mình, vội vàng nói: "Chủ yếu là do được ban thưởng, rất là vinh dự."
Hoắc Miễn không phanh kịp, đành phải sửa miệng: "...Không phải là rất tốt sao?"
"..."
Âm luyến láy quen thuộc này cứ như là trở về với hai khắc trước.
Ninh Như Thâm lén nhìn Lý Vô Đình, vẻ mặt của hắn còn lạnh lẽo hơn cả gió đông ở biên quan phía Bắc.
Một lát sau, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Trẫm thấy Hoắc Tướng quân mới quay về nên chưa quen khí hậu, nói năng không rõ ràng, có cần quay về Bắc Cương không?"
Hoắc Miễn vội vàng xua tay, "Không ạ không ạ! Thần vẫn còn muốn cống hiến!"
Hình như nhớ ra gì đó, Lý Vô Đình giơ tay lên ra hiệu cho hắn lui xuống.
Đợi cho bóng lưng đầy bụi bặm ấy khuất sau lối ra vào bãi săn, Ninh Như Thâm mới không nhìn nữa và thầm cảm thán:
Rốt cuộc thì Hoắc Tướng quân tới đây làm gì...
Vẻ mặt của cậu quá lộ liễu nên Lý Vô Đình để ý, "Xem ra Ninh khanh không còn nhớ gì nữa."
Ninh Như Thâm quay ra, lông mi hơi động đậy, "Cái gì ạ?"
"Kỳ thi Hội bị trì hoãn tới cuối tháng này.
Hoắc Tướng quân là Võ Trạng Nguyên của năm Thừa Bình thứ ba mươi tám, được đặc biệt triệu về kinh để chấm điểm phần thi võ."
...Bị trì hoãn.
Ninh Như Thâm chợt nhớ tới cuộc chiến tranh giành ngai vàng, tiên hoàng băng hà, quốc tang, sau đó là Lý Vô Đình lên ngôi, thanh trừng tàn dư đảng phái cũ...
Cậu đang mải mê suy nghĩ thì chợt cảm nhận được ánh nhìn chăm chú.
"Nhắc mới nhớ, Ninh khanh chính là Văn Trạng Nguyên của năm ấy."
Ninh Như Thâm ngẩng đầu lên:?
Lý Vô Đình cười như có như không, quay người rời đi.
Ninh Như Thâm:???
- --
Nụ cười của Lý Vô Đình khiến Ninh Như Thâm cảm thấy khó hiểu.
Sau khi về doanh trại, cậu cảnh giác mấy ngày liền nhưng Lý Vô Đình lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, không hề nhắc thêm một chữ nào.
Trái lại thì khi đang đứng ở hàng rào ăn dưa hấu và ngắm hoàng hôn, cậu đụng phải Hoắc Miễn đi ra uống rượu.
Ninh Như Thâm chào hỏi, "Hoắc Tướng quân."
Hoắc Miễn nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Ngươi thay đổi nhiều quá."
Hắn xách bầu rượu ngồi xuống bên cạnh cậu, bắt đầu lải nhải: "Nhưng mà ngươi như bây giờ cũng tốt, thoải mái hơn trước kia nhiều."
Ninh Như Thâm thò đầu ra, "?"
Sao vậy, lại có yêu hận tình thù gì mới à?
Hoắc Miễn nhanh mồm nhanh miệng, "À, chúng ta là Trạng Nguyên cùng năm.
Lúc ấy ta cảm thấy ngươi là một người có tham vọng rất lớn."
Ninh Như Thâm đáp, "Ồ, vậy sao."
Cậu còn nhớ nguyên chủ mồ côi từ nhỏ, xuất thân hàn vi.
Hay là do hoàn cảnh trưởng thành? Thời niên thiếu thiếu thứ gì thì sẽ trở thành chấp niệm khi lớn lên.
Hoắc Miễn thở dài, "Những kẻ quanh năm chém giết sa trường như bọn ta luôn ăn bữa nay lo bữa mai.
Công danh phú quý chỉ là phù du, không biết mình sẽ chết lúc nào...!Chắc là ngươi không hiểu cảm giác ấy đâu."
Ninh Như Thâm nhớ lại mình đã sảy chân ngã cầu thang, tâm trạng trở nên phức tạp, "Ta khá là hiểu đấy."
"Vậy à?" Hoắc Miễn liếc nhìn cậu, thoải mái đưa bầu rượu ra, "Xem ra ngươi đã nghĩ thông rồi.
Nào, chúng ta cùng cạn chén!"
Ninh Như Thâm bưng nửa quả dưa hấu lên để cạn chén, "Lấy dưa thay rượu."
Hoắc Miễn, "Sao thế, không uống được rượu à?"
Ninh Như Thâm lắc đầu, "Không uống nữa, ta uống xong sẽ thấy hoa với cầu."
Hoắc Miễn:?
- --
Cuộc đi săn kết thúc sau mười ngày.
Mười ngày sau, văn võ bách quan đều theo Ngự giá của thiên tử về kinh.
Ninh Như Thâm rời kinh thành mười ngày, cuối cùng cũng được trở về phủ.
Cậu vừa bước vào cổng thì Thập Nhất cũng theo sát phía sau.
Hai người nhìn nhau một lát rồi quay đầu đi.
Rất ăn ý mà không nhắc lại cuộc gặp gỡ ở bãi săn.
Về kinh rồi lại phải lên triều như thường lệ.
Lần này Ninh Như Thâm không còn bệnh tật gì cả, lại phải lên triều sớm.
Thời gian lâm triều quá sớm, cậu đứng trong hàng buồn ngủ đến mức mắt díp lại, chỉ muốn nhanh chóng bãi triều để quay về ngủ bù.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Đức Toàn hô: "Bãi triều...!"
Ninh Như Thâm quay người định ra về, chợt nghe thấy giọng nói lảnh lót kéo dài, "Ninh Học sĩ tới Ngự Thư Phòng yết kiến."
Cậu:...
Lý Vô Đình có thù với giấc ngủ của cậu hả?
- --
Ninh Như Thâm theo Thái giám đến Ngự Thư Phòng, đi vào thì thấy Lý Vô Đình đang rửa tay.
"Bệ hạ triệu kiến thần có việc gì ạ?"
Cậu vừa mở miệng ra đã khẽ ngáp một cái, nước mắt lưng tròng.
Lý Vô Đình quay lại, thấy Ninh Như Thâm nhìn mình với đôi mắt lóng lánh nước, tay hắn hơi khựng lại, "Trẫm còn chưa nói gì, sao lại trưng ra cái mặt ấy?"
Ninh Như Thâm, "Kích động rơi lệ."
Lý Vô Đình không muốn tranh luận vấn đề này nữa, đi vòng ra sau bàn rồi rút một quyển sớ tâu quăng ra, "Xem cái này đi."
"Vâng." Ninh Như Thâm tới gần lật ra nhìn, thấy bên trên toàn là danh gia vọng tộc, cậu không biết một ai cả.
Cậu cầm quyển sớ tâu rồi ngước mắt lên: "Bệ hạ chuẩn bị cho thần ăn cơm thiên hạ sao?"
Lý Vô Đình, "..."
Đức Toàn vội vàng phẩy phất trần, "Ôi trời, Ninh đại nhân đúng là hay quên~ Đó đều là những gia tộc nương nhờ Thôi gia.
Lần trước chưa kịp xử tội, vì vậy nên có nhiều người từ những gia tộc này tham gia thi Hội."
Ninh Như Thâm ngộ ra: Chân rết của Thôi gia à.
Lý Vô Đình nhìn cậu, "Ninh khanh cảm thấy...!Có nên cho những gia tộc này cơ hội để quay về triều đình không?"
Ninh Như Thâm gật đầu, "Đương nhiên là có."
Ánh mắt của Lý Vô Đình chợt tối đi, nhưng lại nghe thấy cậu nói tiếp: "Nhưng chỉ cho một cơ hội duy nhất."
Bàn tính của Ninh Như Thâm đã bắt đầu kêu tanh tách: "Chỉ thả ra một miếng mồi duy nhất, bọn họ sẽ giống như những con cá tranh mồi, tự tiêu diệt lẫn nhau."
Đấu đá nội bộ thôi mà, cậu quá hiểu lĩnh vực này.
"..."
Im lặng một lát, Lý Vô Đình hỏi: "Ồ? Có rất nhiều thí sinh tham gia thi Hội, Ninh khanh định làm gì để họ tiêu diệt lẫn nhau."
Ninh Như Thâm không biết thi Hội của Đại Thừa có quy trình như thế nào.
Cậu đành phải tính toán sơ bộ dựa trên ý tưởng của mình, "Thêm một vòng phỏng vấn theo tổ trước lúc thi Đình, chia các thế gia vào cùng một tổ.
Cuối cùng chọn gia tộc nào là do bệ hạ quyết định."
Cậu nói xong, Lý Vô Đình không hỏi gì nữa.
Đức Toàn hoảng sợ nhìn cả hai:
Hắn đã thoáng nhìn thấy bản thảo của Thánh thượng, gần như giống hệt với những gì Ninh đại nhân vừa nói, chỉ là đầy đủ hơn mà thôi.
Ngự Thư Phòng chìm trong im lặng.
Sau đó tiếng cười của Lý Vô Đình vang lên, "Ninh khanh."
Ninh Như Thâm nhìn hắn, thấy Lý Vô Đình hơi cúi đầu xuống, khóe miệng nở một nụ cười không rõ thái độ.
Hiếm khi hắn không kháy đểu cậu, cũng khá là dịu dàng ấm áp.
Ninh Như Thâm: "Dạ?"
Lý Vô Đình nói: "Ý tưởng của Ninh khanh rất hay, màn phỏng vấn theo tổ các thế gia sẽ giao cho Ninh khanh xử lý."
Ninh Như Thâm:???
Cậu hoảng hốt, mình chỉ buột miệng nói ra thôi mà! Hơn nữa...
"Bệ hạ, nhưng thần bị ngã hỏng đầu rồi!"
Lý Vô Đình gật đầu, "Cho nên mới giao cho khanh phụ trách."
Ninh Như Thâm, "..."
Anh thử nói lại đi, xem câu nói vừa rồi có tôn trọng bất cứ bên nào hay không?
Ánh mắt cậu tối đi, "Thần tuân chỉ."
- --
Tự dưng phải gách vác nhiệm vụ phỏng vấn các nồi cơm thiên hạ.
Ninh Như Thâm thấy Lý Vô Đình không còn việc gì để nói với mình nữa thì chuẩn bị cáo từ quay về phủ ngủ bù, "Bệ hạ, vậy thần xin lui trước."
Lý Vô Đình đang sắp xếp sớ tâu, "Ninh khanh định về ngủ đấy à?"
"..." Ninh Như Thâm, "Sao có thể chứ, thần..."
Cậu khựng lại, nhớ tới cây cung được ban thưởng, "Thần chuẩn bị quay về luyện bắn cung, không phụ thánh ân của bệ hạ."
Động tác xếp sớ tâu của hắn ngừng lại, "Vậy sao?"
Ninh Như Thâm nước mắt lưng tròng, ánh mắt rất chân thành.
Lý Vô Đình nhìn cậu rồi bật cười, "Ninh khanh có lòng như vậy, trẫm phải ân sủng nhiều hơn mới được.
Từ hôm nay trở đi, khanh sẽ luyện bắn cung cùng trẫm."
Nước mắt của Ninh Như Thâm rụt về, "...Gì ạ?"
Lý Vô Đình buông sớ tâu xuống, "Vừa hay trẫm cũng muốn luyện tập.
Đi thôi, Ninh khanh."
Ninh Như Thâm:...%&*]#.
17: Gọi vềĐức Toàn dứt lời, người đứng trước chiếc ghế rơi vào im lặng.
Lý Vô Đình không nói gì, mặt cũng lạnh tanh.
Đức Toàn thấy bên cạnh vẫn còn chiếc nhẫn ban chỉ và dây cột tóc của Ninh Như Thâm, đúng là coi hoàng cung như ở nhà. Nhưng Thánh thượng không nói gì, cung nhân cũng không dám động vào.
Đức Toàn đảo mắt rồi hắng giọng: "Ninh đại nhân thật là, bày bừa ra đây mà không thu dọn~ Đúng là làm vướng mắt bệ hạ!"
Lý Vô Đình hờ hững nói: "Không thu dọn thì cứ coi là rác rồi vứt ra ngoài đi."
Đức Toàn tinh ý đề nghị, "Ấy, nô tài sẽ cho người đi gọi Ninh đại nhân về để thu dọn rác rưởi!"
Hắn nói xong thì quay lại phẩy phất trần, "Còn không mau đi đi."
Một Thái giám nhỏ vội vàng chạy đi.
Lý Vô Đình liếc nhìn theo, chẳng nói chẳng rằng.
Chỉ lúc quay người đi ra sân, hắn mới khẽ bật cười.
- --
Cùng lúc ấy ở Tướng quân phủ.
Ninh Như Thâm theo Hoắc Miễn vào trong phủ. Nhìn lướt qua thấy cả tòa phủ đệ hoành tráng nhưng vẫn vô cùng giản dị, trong phủ nhiều cây cối nhưng rộng rãi và thoáng đãng.
Đi qua tiền viện, phía sau là một khoảng sân luyện võ rất rộng. Hơn mười thân binh đang hò hét tỷ thí với nhau.
Ninh Như Thâm rất thích thú, "Nhà của người nhộn nhịp thật đấy."
Hoắc Miễn giới thiệu, "Đây là những huynh đệ thân thiết mà ta mang về từ Bắc Cương."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra sân tập, Hoắc Miễn gọi: "Ra đây! Giới thiệu cho mọi người một người."
Đám thân binh đều ngừng tay lại.
Một người trong số đó nhìn thấy Ninh Như Thâm thì thầm đánh giá lực chiến, "Ấy? Đây là bia ngắm sống mà Tướng quân đem về..."
Hoắc Miễn vả người đó một phát rồi quay lại sửa miệng: "Anh em kết nghĩa sống." [1]. Bạn có biế? ?rang ?ruyện + Tr UmTruyện.?n +
[1] Bia ngắm 靶子 /bǎ zi/,(anh em) kết nghĩa 把子 /bǎ zi/.Ninh Như Thâm, "...Nghe có vẻ rất may mắn."
Hoắc Miễn giới thiệu lại: "Hôm nay Ninh đại nhân đến phủ làm khách. Đợi bọn ta luyện bắn cung xong, bản Tướng quân sẽ lại so tài với các ngươi!"
"Vâng, Tướng quân!"
Thân binh reo hò rồi giải tán.
Ninh Như Thâm cầm cung tên lên, theo Hoắc Miễn ra sân tập.
Hoắc Miễn không hề nghiêm khắc như Lý Vô Đình, vừa bắn cung vừa lải nhải:
"Ngươi cũng phải tham gia công tác kiểm tra thi Hội à? Ngươi phụ trách làm gì?"
Ninh Như Thâm bỗng dưng bị chập mạch, "Múc cơm."
"Múc" hết đám nồi cơm thiên hạ.
Hoắc Miễn, "?" Gì?
Ninh Như Thâm lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ lung tung, "Phụ trách phỏng vấn theo tổ."
"À, ta có nghe nói đến chuyện phỏng vấn rồi." Hoắc Miễn nói: "Đó là quy định mới mà bệ hạ với Lễ bộ đã đặt ra, hình như là chia tổ ngẫu nhiên thì phải. Các thí sinh của các tổ sẽ không được trao đổi tin tức về đề thi."
Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ, "Nên làm thế."
Quy định mới này đặt ra chủ yếu để thanh trừng cựu đảng nên phải đảm bảo tính bí mật. Bí mật, nhưng vẫn giữ được công bằng cho các thí sinh khác.
Chắc chắn Lý Vô Đình sẽ sắp xếp chu toàn.
...Ngoại trừ tên giám khảo bị ngã hỏng đầu là cậu.
Cậu thì thầm, "Hay là muốn mượn chuyện này để tiêu diệt mình..."
Hoắc Miễn run tay, quay đầu ra đầy cảnh giác, "Ngươi đang nghĩ gì vậy? Vừa rồi ta cảm nhận được hơi thở bạo dân trên người ngươi."
Ninh Như Thâm quay về trạng thái bình thường, "Không có gì."
Cậu ngừng lại một chút, không nhịn được hỏi: "Ngươi có biết ta đắc tội bệ hạ lúc nào không?"
Nếu không thì tại sao lúc nào hắn cũng đặt bẫy cậu.
Hoắc Miễn không hiểu lắm, "Sao ngươi lại đắc tội bệ hạ? Ngươi được tiên đế khâm điểm, lại còn có công phò tá tân đế lên ngôi. Vả lại... ngày nào bệ hạ cũng dạy ngươi bắn cung mà? Ngươi xem, cả triều đình này làm gì có thần tử nào được ân sủng như vậy."
Hoắc Miễn hớn hở: "À! Nhưng mà ngươi đã bị đuổi ra ngoài chỉ vì vài hạt hạnh nhân. Hô ha ha ha..."
Ninh Như Thâm, "..."
Ông nghe lại xem giọng cười của ông có lịch sự tý nào không?
Cậu không để ý đến Hoắc Miễn nữa, tập trung luyện bắn cung.
Lúc này đang là buổi chiều, ánh nắng mặt trời sáng sủa chiếu xuống mặt khiến lòng người dễ chịu.
Hoắc Miễn nhìn cậu, đột nhiên nói: "Đùa chứ, gần đây ngươi chăm chỉ luyện tập, sắc mặt trông khá hơn nhiều."
Ninh Như Thâm ngẩn người, "Vậy à."
- --
Luyện được một lúc, hai người đều thu cung lên lại.
Hoắc Miễn ra sân tập để tỷ thí với các thân binh, đao kiếm thương côn múa may quay cuồng, thoạt nhìn rất khí phách.
Ninh Như Thâm ngồi xổm ở bên cạnh bãi tập, cùng xem trò vui với một vài thân bình. Sau vài đợt vỗ tay và cá cược, cậu đã hòa tan vào nội bộ, được chia đồ ăn vặt và cả rượu hoa quả.
Rượu quả có vị chua chua ngọt ngọt.
Không say nhưng lại gây đỏ mặt.
Ninh Như Thâm uống xong thì hai mắt mông lung, vành tai đỏ ửng. Mấy tên thân binh bên cạnh đều liếc nhìn, muốn nói lại thôi rồi tự sờ mũi.
Cả bãi sân tập đều rất náo nhiệt.
Đúng lúc này, có một gia bộc vội vàng chạy tới bẩm báo, nói là người trong cung đã tới đây.
Cả sân tập lặng xuống, Ninh Như Thâm ngồi xổm nghển cổ lên:?
Hoắc Miễn lau mồ hôi, quay lại nhìn thấy một Thái giám nhỏ chạy chậm lại gần, "Công công có chuyện gì thế?"
Thái giám nhỏ ấy nhìn sang Ninh Như Thâm.
... Ninh Như Thâm đang ngồi giữa một đám đàn ông cao lớn, màu đỏ của quan phục rất bắt mắt. Thoạt nhìn cậu đang rất hăng hái, mặt mày đều đỏ ửng lên.
Thái giám vội vàng hành lễ, "Làm phiền Tướng quân rồi, nô tài phụng chỉ đến tìm Ninh đại nhân."
Tất cả đổ dồn về nhìn Ninh Như Thâm.
Cậu ngớ người: Sao lại biết cậu đang ở Tướng quân phủ.
Lại là tên mồm sứt nào đi chim lợn vậy!
Cậu đứng dậy hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Thái giám nhỏ nhớ lại chuyện được dặn, lúng túng cúi xuống, "Ninh đại nhân, bệ hạ cho gọi ngài về để thu dọn... thu dọn rác rưởi!"
Ninh Như Thâm:...??
- --
Gần nửa canh giờ sau.
Ninh Như Thâm đi theo Thái giám về hoàng cung.
Cậu thầm tính toán lúc này chắc là Lý Vô Đình không còn ở đình bắn cung nữa, thế nhưng vừa bước chân vào đã thấy một bóng người.
Lý Vô Đình đứng quay lưng về phía cậu và giương cung.
Bờ vai rộng lớn, nghiêm chỉnh và vững vàng như núi.
Cung nhân đứng hầu hạ ở xung quanh.
Đức Toàn đứng sau lưng Lý Vô Đình, thấy cậu đến thì vội vàng chạy ra đón.
Ninh Như Thâm chào hỏi: "Đức Toàn Công công, ta đến để dọn rác..."
"Nói gì vậy Ninh đại nhân!"
Đức Toàn phẩy phất trần về phía cậu rồi nháy mắt. Vừa dẫn cậu đi vào, hắn vừa thì thầm nói: "Lát nữa ngài đến đó thì đừng nhắc đến chuyện thu dọn rác rưởi, phải nằng nặc đòi ở lại chứ đừng đi."
Ninh Như Thâm, "???"
Cậu đến để ăn vạ hay sao mà phải nằng nặc đòi ở lại?
Khoảng cách vài bước rất rút gần.
Đức Toàn vội vàng dặn dò, "Ngài chỉ cần biết là ta không hại ngài, nhớ đấy!"
Ninh Như Thâm mù tịt, "...Được."
Đến bên cạnh Lý Vô Đình, vừa hay thấy hắn bắn trúng hồng tâm. Sức lực rất lớn nên mũi tâm cắm rất sâu vào bia.
Ninh Như Thâm cắn môi, "Thần tham kiến bệ hạ."
Lý Vô Đình quay lại.
Hắn thấy đôi mắt của Ninh Như Thâm trong veo, từ gò má xuống môi đều đỏ ửng, thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái.
Lý Vô Đình cười lạnh lùng, "Hình như trẫm cắt ngang cuộc vui của Ninh khanh rồi."
Ninh Như Thâm tinh ý, "Không ạ, việc bệ hạ triệu kiến đã làm lịch trình hôm nay của thần được đẩy lên cao trào."
"..." Lý Vô Đình, "Đang nói móc trẫm?"
Ninh Như Thâm đỏ mặt, "Đang cảm ơn ạ."
Lý Vô Đình nhìn cậu một lát, sau đó nhận lấy khăn tay từ cung nhân để lau tay, "Nếu đã tới rồi thì thu dọn đồ đạc đi."
Ninh Như Thâm đáp vâng rồi quay đầu thu dọn rác rến của mình.
Cậu đang thu dọn dưới ghế, Đức Toàn đứng bên cạnh nhìn.
Đức Toàn ra hiệu cho cậu bằng khẩu hình: "Mau nghĩ cách đòi ở lại!"
Mau bưng trà rót nước, lau mồ hôi, xoa bóp cánh tay cho bệ hạ đi! Thiếu gì cách để được ở lại?
Ninh Như Thâm, "..."
Đang nghĩ cách để được ở lại, đầu cậu hiện lên khuôn mặt của Hiên Vương.
Cậu ấp ủ hai giây rồi chợt đυ.ng vào góc bàn, cúi xuống ôm đầu gối, "Ui da, chân của thần bị trật khớp rồi!"
Lý Vô Đình quay đầu lại, "..."
Đức Toàn, "..."
Mặt Đức Toàn trở nên méo mó: Nào ai kiếm cớ ở lại như ngài!
"Trật chân rồi?" Lý Vô Đình nhìn xuống.
Ninh Như Thâm nhảy lò cò rồi ngồi xuống, ôm lấy một chân nhìn Lý Vô Đình, "Trật rất nghiêm trọng."
"Ồ, nghiêm trọng đến mức nào?"
"Tới nỗi một khắc..." Ninh Như Thâm nói được một nửa thì thấy vẻ mặt của Đức Toàn, thế là sửa lại: "Tới nỗi hai khắc đến một canh giờ sau cũng chưa đứng lên nổi."
Lý Vô Đình, "..."
Hắn giận quá hóa cười, "Ninh khanh còn biết tự chẩn đoán cho bản thân cơ à."
Ninh Như Thâm khiêm tốn cắn môi, "Chỉ là một chút kiến thức về tự chăm sóc bản thân thôi ạ."
Ánh mắt trên đỉnh đầu ngưng đọng một lát.
Sau đó Lý Vô Đình lên tiếng ra lệnh, "Đi gọi Thái y."
Ninh Như Thâm ngẩng đầu lên:?
Lý Vô Đình cười như có như không, nhìn cậu: "Trẫm muốn xem thử, liệu có phải Ninh khanh bị trật chân nghiêm trọng tới nỗi hai khắc đến một canh giờ nữa cũng chưa thể đứng lên nổi hay không."
"..."
- --
Một vị Thái y nhanh chóng xách theo hòm đồ nghề chạy tới.
Lý Vô Đình hất cằm, "Khám cái chân bị trật khớp cho Ninh khanh."
Ninh Như Thâm ôm đầu gối rụt người lại trên ghế, "Thế này thì bất kính quá, mạo phạm đến mắt của bệ hạ..."
Lý Vô Đình, "Mắt của trẫm bảo là ngươi vô tội, Thái y."
"Vâng, bệ hạ." Thái y vâng lệnh túm lấy giày của Ninh Như Thâm, "Ninh đại nhân đừng nhúc nhích, phải cởi giày ra trước đã."
Chiếc giày màu đen nhanh chóng được cởi ra.
Tiếp đến là tất chân màu trắng muốt.
Vạt quan bào đỏ rực che lên cẳng chân của Ninh Như Thâm, để lộ mắt cá chân gầy gò và bàn chân có hình dáng đẹp đẽ.
Đẹp đến mức chẳng có một vết đỏ nào do bị trật khớp cả.
Thái y im lặng một lát, "Ninh đại nhân bị trật khớp ở đâu?"
Ninh Như Thâm hơi rụt ngón chân lại, "Bị trật khớp ở ch ỗ kín đáo, không nhìn thấy được."
Lý Vô Đình đứng bên cạnh bật cười.
Lần đầu tiên Thái y gặp tình huống này. Ông nhìn Ninh đại nhân da trắng áo đỏ, rồi lại nhìn Thánh thượng đứng ở bên cạnh, nghiền ngẫm một lúc lâu vẫn chưa thể đưa ra kết luận.
Thế là đành phải thuận nước đẩy thuyền, bôi thuốc hoạt huyết và thuốc mỡ cho Ninh Như Thâm rồi ấn tay cách lớp vải, "...Vậy thì Ninh đại nhân nhịn đau một chút nhé."
Ninh Như Thâm nuốt nước miếng, "Ừm."
Cái chân không bị làm sao cả bắt đầu được chữa trị.
Ninh Như Thâm đành bất chấp tất cả mà co chân ngồi trên ghế.
Nhưng mà chân của cậu đúng là đẹp thật, mu bàn chân trắng như noãn ngọc, thấp thoáng thấy được mạch máu màu xanh, bên trên còn chấm thêm một nốt ruồi nhỏ càng thêm bắt mắt. Không biết có phải vì ngại ngùng không, ngón chân cậu hơi co lại, bám chặt lấy thành ghế.
Lý Vô Đình liếc nhìn một chút rồi quay đi, "Tới Tướng quân phủ chơi có vui không?"
Ninh Như Thâm đặt hai tay lên đầu gối, "Rất chăm chỉ luyện tập ạ."
"Vậy sao, trẫm thấy khanh mang cái mặt hớn hở quay về đây mà."
"..." Đã, đã nói đúng còn nói to!
Ninh Như Thâm yếu ớt tranh cãi, "Thần luyện bắn cung với Hoắc Tướng quân một lát, tán gẫu về chuyện thi Hội, sau đó đi thưởng thức vẻ oai hùng mạnh mẽ của các tướng sĩ Đại Thừa. Xem xong, thần cảm thấy sôi trào nhiệt huyết."
Lý Vô Đình khẽ bật cười, vẻ mặt dịu xuống một chút.
Đức Toàn đứng bên cạnh cảm thấy yên tâm:
Hắn biết ngay mà, gọi Ninh đại nhân về đây là một chuyện vô vùng đúng đắn. Xem đi, bệ hạ không nói nhưng ngài đang rất vui đấy!
Đức Toàn rất tự tin, cảm thấy mình quá là tinh ý.
- --
Thái y xoa bóp vết thương không tồn tại một lúc lâu.
Lý Vô Đình nhìn đủ rồi, phẩy tay bảo Thái y lui xuống.
Ninh Như Thâm thở phào, vội vàng cúi đầu xỏ giày. Cậu vừa mới xỏ tất xong thì nghe thấy tiếng nội thị bẩm báo:
"Bệ hạ, Lễ bộ Thượng thư yết kiến."
Ninh Như Thâm vội vàng đứng dậy phủi quan bào.
Lý Vô Đình liếc nhìn cậu, thấy cậu đã ăn mặc chỉnh tề rồi thì mới nói: "Cho vào đi."
Lễ bộ Thượng thư Quản Phạm nhanh chóng đi vào, "Thần tham kiến bệ hạ."
"Quản Thượng thư miễn lễ. Có chuyện gì vậy?"
"Bẩm bệ hạ, trường thi ở Cống Viện đã được sắp xếp xong xuôi rồi ạ."
Lý Vô Đình gõ ngón tay, "Ừ, dẫn trẫm đi xem."
Quản Phạm vội vàng đáp vâng. Lúc Lý Vô Đình đứng dậy thì lại nhìn sang Ninh Như Thâm, "Khanh cũng đi cùng trẫm."
Hắn nói xong thì rảo bước ra ngoài với Quản Thượng thư.
Ninh Như Thâm vội vàng đi theo.
Vừa đi mấy bước, Lý Vô Đình ở đằng trước bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn cái chân trật khớp không đi nổi của cậu.
"..." Ninh Như Thâm cũng dừng lại.
Hai mắt nhìn nhau, cậu khẽ co chân lên, nhảy lò cò dưới ánh nhìn của Lý Vô Đình.
- --------
Lời tác giả:Ninh Như Thâm: Nhảy tưng tưng... bụp, ui da!Lý Vô Đình: Lại ăn vạ trẫm rồi đấy.