THẦN THẬT LÀ YẾU ĐUỐI


Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Thảo luận nhóm không...!không cái gì cơ?
Họ đã học thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh, đã xem các bài nghị luận chính trị lịch sử, ai cũng đến đây với sự tự tin vào bản thân.
Không ngờ thứ chào đón họ lại là một từ vựng hoàn toàn mới.
Ninh Như Thâm có lòng giải thích vài câu: "Đề thi đã được đặt trên bàn, cho các ngươi hai khắc để tự thảo luận.

Trong khoảng thời gian này, tất cả lời nói và cử chỉ, mỗi lần nhăn mày hoặc mỉm cười của các ngươi đều là nội dung mà bản quan sẽ kiểm tra."
Cậu nói xong thì kéo vạt áo, hờ hững bổ sung thêm, "À, quên mất một việc.

Lần khảo sát này chỉ chọn ra người xuất sắc nhất, tất cả những người còn lại sẽ bị loại."
"Cái gì!"
"Chỉ chọn một người!?" Căn phòng lập tức trở nên nhốn nháo.
Đặc biệt là đám con cháu của Ngũ Thành Binh Mã Ti, bọn chúng nhìn nhau rồi tái mặt, sau đó ai nấy đều nhìn sang chỗ khác.
Liên minh vừa được thành lập đã tan rã.
Chỉ chọn ra một người, vậy thì chẳng phải là ngươi chết ta sống hay sao.
Ninh Như Thâm nhìn bầu không khí của phòng thi trở nên khác lạ, cậu hài lòng ngồi xuống, tựa lưng ra ghế rồi gõ lên mặt bàn:
"Xếp bàn thành nửa vòng tròn đối diện với ta, bắt đầu thôi."
Bàn được sắp xếp rất nhanh, đồng hồ cát bắt đầu tính thời gian.
Ninh Như Thâm ung dung chống cằm, "Bắt đầu."
Loạt xoạt, đề thi lần lượt lật lên, các thí sinh lật giấy một cách hoang mang, trên đó có viết:
[Tên của ngươi là Tiểu Soái [1] - con trai một quan viên rất giàu có ở kinh thành.

Hiện tại ngươi đang là một vị quan nhỏ ở Công bộ, phía trên có lãnh đạo, phía dưới không có thuộc hạ.
Ngày hôm đó mưa như trút nước, đập chắn lũ trên sông đã bị vỡ.

Công bộ nhận lệnh tu sửa khẩn cấp con đập..."
[1] Video review phim bên Trung thường bắt đầu bằng câu "Người đàn ông này tên là Tiểu Soái, cô gái này tên là Tiểu Mỹ…"
Các thí sinh dần dần thở phào nhẹ nhõm.
Vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn là vấn đề trị thủy.
Bọn họ yên tâm đọc tiếp:
[...Nhưng lại phát hiện ra ngân sách trống không.

Thế là tất cả xin Hộ bộ số tiền dự toán năm trăm vạn, Hộ bộ nói ngân sách Công bộ vẫn còn dư dả nên không phê duyệt.
Bây giờ ngươi được giao nhiệm vụ giải quyết vấn đề này.
Yêu cầu:
- Trong hai khắc, hãy tiến hành lập nhóm và trình bày quan điểm.
- Cuối cùng chọn ra một người để báo cáo kết quả với giám khảo.
- Nếu không thể đưa ra kết luận, tất cả đều bị loại.]
Bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ: Giám khảo không thích nghe tiếng động quá lớn, người nào to tiếng thì biến khỏi phòng thi.
Các thí sinh đều giật mình:...!
Đây là thể loại đề thi gì, rõ ràng là cãi nhau mà? Còn dòng chữ cuối cùng là cái quái gì vậy...

Bọn họ nhìn Ninh Như Thâm trên ghế quan chủ khảo, thấy cậu đang chống cằm đầy lười biếng, không hề có ý định giải thích gì cả.

Đúng là hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là đôi mắt cậu vẫn liếc nhìn rất sắc bén, tràn đầy cảm giác giám thị.
Cuối cùng, một tên nhà giàu hắng giọng lên tiếng, "Vãn sinh thiết nghĩ, trước tiên phải giải trình rõ lợi ích và bất cập với Hộ bộ..."
Ninh Như Thâm ung dung ngồi nghe cuộc thảo luận bắt đầu.
Có người khơi mào, những người còn lại cũng tham gia theo.
Nhưng vì thiếu sự chuẩn bị và không có kinh nghiệm nên rất hay xảy ra trường hợp hai người lên tiếng cùng một lúc.

Sau đó hoặc là họ không nhường nhau nói, hoặc là cả hai đều chìm vào im lặng.
- --
Thời gian bất giác đã trôi qua một nửa, phòng thi vẫn không ngớt tiếng tranh luận.
Dữu Điều vẫn chưa thể bình tĩnh lại từ cú sốc khi mới vào phòng thi, lại thêm cuộc cạnh tranh tàn khốc ập tới quá đột ngột cho nên tâm trạng rất hỗn loạn.
Mấy lần hắn ta không thể chen lời được, cuối cùng cũng tìm thấy một kẽ hở để lên tiếng, "Ta nghĩ nên bẩm báo lên Thánh thượng, ngài sẽ ra lệnh cho Hộ bộ phải cấp tiền!"
Hắn ta vừa dứt lời, một người khác nói:
"Dữu huynh khinh suất quá, quan viên ở tầng chót của Công bộ đâu được lên triều.

Vả lại, huynh muốn đắc tội Hộ bộ hay sao?"
Ninh Như Thâm nhìn sang người đó...
Nếu cậu nhớ không nhầm, đó chẳng phải là một trong những người thuộc liên minh của Dữu Điều?
Bắt đầu vả nhau rồi...!Đánh hay lắm.
Quả nhiên mặt Dữu Điều méo xệch đi như thể muốn xé xác người đó.
Chiếc đồng hồ cát trên bàn dần chảy hết.
Cả phòng thi vẫn như một đống bầy hầy, không có ai thực sự xuất sắc.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên giữa lúc cả phòng đang rơi vào ngõ cụt, như thể được ăn cả ngã về không:
"Ta tình nguyện nhờ cha ta chi tiền!"
Một câu nói chấn động lòng người.
Tất cả các thí sinh đều rơi vào im lặng, trơ mắt nhìn về người vừa cất tiếng.
Ngay cả Ninh Như Thâm cũng hơi hé miệng ra:
Đúng là một thằng con hiếu thảo, hy sinh đời cha củng cố đời dân!
Cậu lập tức thẳng lưng lên, nhìn người đó với vẻ khen ngợi, "Ngươi tên là gì?"
"Vãn bối Triệu Tân...!À không, Triệu Soái ạ." Triệu Tân Mông đọc lướt câu đầu tiên của đề thi rồi đáp trong lo sợ.
Ninh Như Thâm khẽ gật đầu, "Ngươi khá đấy."
Triệu Tân Mông lập tức phấn khích đến nỗi đỏ bừng mặt.
Các thí sinh còn lại đều kinh hãi! Mọi người đang tranh luận vô cùng nghiêm túc, thế mà tự dưng lại có một tên ngu ngốc ăn gan hùm nhảy ra, há chẳng phải tất cả đều kém cạnh tên đó?
Nhất thời, mọi người đều nhao nhao hùa theo:
"Cách này rất hay! Cha ta tình nguyện chi gấp đôi số tiền đó!"
"Chia sẻ gánh nặng cho Thánh thượng là bổn phận của thần tử, cả nhà ta tình nguyện quyên góp tiền để cứu giúp bách tính Lưỡng Giang!"
Có thí sinh không chen lời kịp nên bị rơi xuống thế yếu, lúc này dứt khoát cắn răng chơi lớn, "Ta...!ta tình nguyện quyên tất cả tiền tích góp của tổ tiên để hỗ trợ thủy lợi!"
Thấy đám con cháu thế gia sắp biến thành Bồ Tát hạ phàm, Ninh Như Thâm phải vỗ tay khen ngợi:
Đúng vậy chính là như thế, so bì tới chết!
Chủ nghĩa phong kiến tàn ác chỉ có thể bị đánh bại bởi chủ nghĩa tư bản tàn ác.

- --
Hai khắc cuối cùng cũng trôi qua.
Kết thúc phỏng vấn, một đám con nhà quan đều tình nguyện quyên luôn cả tổ trạch.
Ninh Như Thâm thong thả ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn từng khuôn mặt thấp thỏm như đang chờ phán quyết tử hình của các thí sinh, đặc biệt là đám bê tha Dữu Điều.
Sau đó, cậu nói ra lời thoại kinh điển nhàm chán, "Quay về đợi kết quả đi."
"Vâng, đại nhân..."
Các thí sinh thất thểu ra về, giống như vừa đi lịch kiếp.
Ninh Như Thâm ngồi vươn vai trên ghế, đứng dậy đi ra sau phòng thi.
Phía sau phòng thi là phòng dành cho Giám Lâm quan sát.
Cậu vừa vén rèm đi vào thì nhìn thấy một cảnh tượng...
Cung nhân và thị vệ im lặng đứng hai bên, Đức Toàn ôm phất trần mỉm cười nhìn cậu, còn chỗ ngồi vốn thuộc về Giám Lâm thì xuất hiện đương kim Thánh thượng - Lý Vô Đình.
Hóa ra là Ngự giá đích thân tới đây.
Ninh Như Thâm khựng lại:?
Lý Vô Đình ngồi trên ghế, khí chất vững vàng như một ngọn núi.

Sườn mặt lạnh lùng khôi ngô như đang mang ý cười, hắn nhìn cậu:
"Ninh khanh, vào đây."
"..."
Ninh Như Thâm nuốt nước miếng rồi rề rà đi vào.
Cậu đứng trước mặt Lý Vô Đình, "Bệ hạ."
Lý Vô Đình ngẩng đầu lên, "Cách phỏng vấn của Ninh khanh xuất phát từ đâu?"
Ninh Như Thâm thành thật, "Đó là một thành quả tàn ác do hàng nghìn hàng vạn người cày cuốc mà ra."
Lý Vô Đình khẽ cười, "Đúng là rất tàn ác."
Hắn khựng lại một lát, "Cày cuốc là sao?"
"Tức là..." Ninh Như Thâm ngẫm nghĩ rồi giải thích ngắn gọn, "Từ trái nghĩa với thần."
Lý Vô Đình hơi ngộ ra, "Phấn đấu hết sức."
"..." Ý anh là sao, nghĩa là tôi cực kỳ lười biếng chứ gì?
Ánh mắt của Ninh Như Thâm tối sầm.
Lý Vô Đình chạm mắt với cậu, đột nhiên mỉm cười, "Trẫm đùa thôi." Nói xong, hắn đứng dậy đi lướt qua cậu để ra cửa, "Đúng như lời mà Ninh khanh đã nói - như cá tranh mồi."
Ninh Như Thâm nhìn theo bóng lưng hắn, tự dưng cảm thấy hắn có sự sáng suốt của kẻ đứng ngoài cuộc.
Ngoại trừ đức tính vô cùng tốt đẹp chính là hay nói kháy cậu.
"Xì xì..." Đức Toàn cúi người đi theo, xì xoẹt ra ám hiệu cho cậu: Còn ngây ra đấy làm gì, mau đi theo Ngự giá!
Ninh Như Thâm khoan dung độ lượng, quyết định đi theo.
- --
Ra khỏi trường thi, màn phỏng vấn ở các phòng thi còn lại vẫn chưa kết thúc.
Chỉ có Ninh Như Thâm là tốn mỗi hai khắc để siêu độ một đám con nhà quan, thời gian thi của các phòng còn lại vẫn rất dài.
Ninh Như Thâm, "Bệ hạ có muốn dự thính không?"
"Không cần." Lý Vô Đình nhìn thẳng phía trước, "Nói đi nói lại cũng chỉ toàn là kinh thư sách luận mà thôi."
Ninh Như Thâm nhìn hắn.

Cho nên anh đặc biệt tới xem tôi biểu diễn hả...
"Nhìn gì." Lý Vô Đình nhìn cậu.
Ninh Như Thâm khoe thành tích, "Chuyện này thần đã làm rất tốt đúng không ạ?"
Một tiếng cười vang lên, "Toàn làm bậy bạ."
Ninh Như Thâm: Hiểu rồi, có nghĩa là làm rất tốt.
- --
Trong lúc trò chuyện thì đã ra khỏi Cống Viện.
Xe ngựa của hai người dừng bên ngoài cổng.
Ninh Như Thâm tranh thủ một chút thời gian ít ỏi còn lại, cậu rảo bước tới bên cạnh Lý Vô Đình rồi khẽ dò hỏi: "Vậy bệ hạ vừa ý hạt giống nào?"
Lý Vô Đình cao hơn cậu cả một khúc.
Lúc cúi đầu, hắn thấy Ninh Như Thâm ngước lên nhìn mà không hề phát hiện ra cậu đã chạm vào vai hắn.
Đường cong dưới cằm thanh tú xinh đẹp, thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại.
Lý Vô Đình, "Muốn biết à?"
Ninh Như Thâm mở to mắt, "Dạ."
Xe ngựa của Ninh Phủ đỗ ở gần đó, Nghiêm Mẫn đứng cạnh xe đang định há miệng gọi cậu.
Lý Vô Đình nhìn thấy, sau đó hắn hạ mình dùng hai ngón tay để nhấc gáy chiếc áo đỏ rực, xách cậu về xe ngựa của mình, "Bên ngoài nhiều người, đi lên rồi nói."
"..." Ninh Như Thâm, "?"
Cậu lại bị nhét vào xe một cách thành thạo.
Ninh Như Thâm ngồi xuống, vén rèm xe lên rồi chỉ trỏ với Nghiêm Mẫn ở bên ngoài, đại khái là bảo ông đi theo về phủ.
Xe ngựa nhẹ nhàng chuyển động.
Cậu ngồi về chỗ rồi nhìn Lý Vô Đình, "Bệ hạ?"
Lý Vô Đình hỏi: "Ninh khanh nghĩ trẫm sẽ chọn người nào?"
Ninh Như Thâm suy đoán, "Triệu Soái?"
"..." Lý Vô Đình phớt lờ cái biệt hiệu ấy, "Ừm."
"Khá là nhanh nhẹn.

Gia tộc của hắn có vấn đề gì không?"
"Đối với trẫm thì những gia tộc ấy chẳng khác nhau là bao.

Nếu cần phải chọn ra một kẻ làm cây cao đón gió, chi bằng hãy chọn người sáng dạ một chút."
Ninh Như Thâm nhìn sườn mặt bình thản của hắn.
Giống như vạn vật thương sinh đối với hắn đều giống nhau cả, không có gì khác biệt.
Ninh Như Thâm giật mình, "Vậy Cẩm Y Vệ được tuyển chọn như thế nào?"
Chọn kiểu gì mà không một ai được việc.
"...Ninh khanh."
Ninh Như Thâm lập tức ngậm mồm.
Lát sau, xe ngựa đã tới cổng Ninh Phủ.
Ninh Như Thâm vén rèm xe toan đi xuống thì nhìn thấy Nguyên Liễu đứng ở xa tiếp đón chiếc xe ngựa Ninh Phủ, "Đại nhân!"
Cậu khó xử lên tiếng, "Ta ở chỗ này cơ."
"..." Nguyên Liễu quay đầu lại, "Ngài...!bên đó là...?"
"Ta đi nhờ." Ninh Như Thâm thấy Lý Vô Đình không tỏ thái độ gì, đáp bừa một câu rồi xuống xe.
Cậu thấy cổng phủ hơi ồn ào, "Có chuyện gì vậy?"
Nguyên Liễu đáp: "Tiểu hộ vệ bắt được một con bồ câu!"
Ninh Như Thâm tốn mấy giây để suy ngẫm xem "tiểu hộ vệ" là ai, sau đó mới ngộ ra: Tiểu Thạch Tử.
Cậu nhìn Nguyên Liễu với ánh mắt sâu xa: Ngươi cũng tinh ý ra phết đấy.
"Vậy thì bảo hắn..."
Mới nói một nửa, Thập Nhất xách con bồ câu đang vỗ cánh phành phạch đi ra, "Đại nhân, ta bắt được một con bồ câu rất nạc thịt!"
Hai chữ "nạc thịt" đã xác định số phận của con bồ câu.

Ninh Như Thâm không nhịn được nuốt nước miếng, trong đầu tự động phát:
Bồ câu nạc thịt, vặt sạch lông rồi đem hầm canh, Cảnh Khuyển nhà hàng xóm thèm chảy cả dãi...
Cậu gọi món, "Ta thích thịt hầm."
Đang nói chuyện thì rèm của chiếc xe ngựa phía sau được vén lên.
Lý Vô Đình thò người ra nhìn.
Hắn nhìn thấy con chim bồ câu, phớt lờ sự im lặng chết chóc xung quanh rồi nhíu mày xuống khỏi xe.
Ninh Như Thâm liếc nhìn, "Có chuyện gì vậy ạ?"
...Anh không thích thịt hầm à?
Hắn vươn tay ra cầm lấy con bồ câu trong tay Thập Nhất.

Lý Vô Đình cúi đầu bới đám lông dày dưới chân con chim, sau đó rút ra một chiếc ống dài và nhỏ.
Ninh Như Thâm giật mình:
Thứ quái quỷ gì vậy, chẳng lẽ là chim bồ câu mật thám?
Cậu vội vàng phủi sách trách nhiệm, "Bệ hạ, thần không biết con chim này..."
"Trẫm biết." Lý Vô Đình đổ cuộn giấy mỏng bên trong ra, "Trẫm quen nó."
Ninh Như Thâm:?
Cuộn giấy mỏng rơi xuống lòng bàn tay, Lý Vô Đình cúi đầu nhìn một lát, ra hiệu cho Ninh Như Thâm mở nó ra.
Ninh Như Thâm nhận lấy trong sự nghi ngờ, cậu trải tờ giấy ra.
Lúc này mới phát hiện ra tờ giấy mỏng như cánh ve thế mà toàn chữ là chữ:
[̶N̶̶i̶̶n̶̶h̶ ̶L̶̶a̶̶n̶̶g̶ Ninh đại nhân thân mến, thấy chữ như thấy người.
Tạm biệt nhau không biết bao nhiêu ngày, bản vương thật sự rất mong nhớ.
Nghe Cảnh Dục nói, từ hôm đó Ninh đại nhân luôn đỡ eo không dậy nổi, nhiều ngày không thể lên triều.

Bản vương ở tận Giang Nam nhưng vẫn vô cùng lo lắng.
Tuy Giang Nam là nơi địa linh nhân kiệt nhưng khó mà khiến người ta lai láng văn chương như ở kinh thành...!Không biết dạo này Ninh đại nhân với bệ hạ liệu có ▇▇▇▇▇ khỏe không?
Lần nào hỏi bệ hạ, ngài ấy cũng trả lời rất thận trọng, chỉ viết hai chữ "ha ha", bản vương khá thất vọng.
Gửi một lá thư cho Ninh đại nhân, mong sớm được hồi âm.]
Góc lá thư còn đóng một con dấu riêng ghi chữ "Ứng Đường".
Nhưng cho dù không ký tên thì thân phận của người gửi cũng chẳng cần phải đoán nữa.
Ninh Như Thâm, "..."
Ninh Như Thâm nhìn Lý Vô Đình đứng bên cạnh mình.
Sắc mặt hắn dần trầm xuống, nhìn lá thư với vẻ lạnh lùng.
Ninh Như Thâm lặng lẽ dâng lá thư ấy lên.
Cậu thầm nhủ: Hiên Vương ngài đừng trách ta, ai bảo ngài xui xẻo như vậy chứ.

Lần đầu tiên lén lút gửi thư cho cậu đã bị bệ hạ ngăn cản.
Lý Vô Đình nhận lấy lá thư rồi cười lạnh:
"Đức Toàn, mang bút đến đây."
"Vâng, bệ hạ." Đức Toàn quay lại xe ngựa để lấy bút, sau khi chấm mực thì cung kính dâng lên.
Lý Vô Đình lật tờ giấy ấy lại rồi cầm bút viết lên đó hai chữ: Ha ha.
Hắn viết xong thì cuộn giấy lại nhét vào ống, thả con bồ câu bay đi.
Ninh Như Thâm nhìn theo con chim ấy rất lâu, Lý Vô Đình ở bên cạnh lên tiếng, "Sao vậy, không nỡ lòng?"
"Không ạ, thần chỉ thấy...!Có lẽ Hiên Vương điện hạ cũng không ngờ được, thư gửi đến phủ của thần mà vẫn do bệ hạ trả lời."
"..."
Lý Vô Đình đột nhiên nín lặng.
Thư gửi đến Ninh Phủ nhưng hắn lại trả lời.
Nghĩ tới phản ứng của Lý Ứng Đường sau khi nhận được thư, Lý Vô Đình day trán, lại đau đầu rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi