THÂN THỂ TÔI BỊ XUYÊN QUA

Chương 21
 
Khương Mạt đợi một lúc, quả nhiên khách sạn đưa một đĩa hoa quả tới.
 
Đây là thao tác theo quy tắc bình thường, minh tinh ở tại khách sạn này mỗi ngày đều có hoa quả được mang đến phòng, nếu không phải Khương Phi nhắc nhở, Khương Mạt đúng là không nhất định sẽ nghi ngờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không ăn, đổ hoa quả ra để ở một bên, sau đó ra ngoài gọi người của khách sạn đến thu dọn đĩa.
 
Tiếp tục đợi.
 
Lại khoảng nửa tiếng trôi qua, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
 
Đến rồi.
 
Khương Mạt đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người ở bên ngoài có chút bất ngờ, vậy mà lại là Thượng Minh Trạch.
 
Thượng Minh Trạch say rượu, đầu óc quay cuồng, đầu lưỡi quấn lại với nhau nói: “Vừa rồi…….. nhân viên phục vụ của khách sạn nói với em…..nói chị gọi em…”
 
Cậu ta được người ta đưa về phòng, trợ lý giúp cậu ta chỉnh lý lại một chút rồi rời đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ta cả người khó chịu, không ngủ được, qua một lúc có người gõ cửa, nhân viên phục vụ của khách sạn mang một đĩa hoa quả đến, cậu ta vừa ăn được hai miếng lại có nhân viên phục vụ đến gõ cửa nói vừa rồi lúc đưa đĩa hoa quả đến phòng Khương Mạt, Khương Mạt nhờ hắn đến mời cậu ta đến phòng cô một chuyến, có việc muốn nhờ cậu ta giúp đỡ.
 
Nếu cậu ta còn tỉnh táo nhất định sẽ lập tức nghi ngờ, nếu như Khương Mạt gọi cậu ta tại sao không gọi điện hoặc là gửi tin nhắn lại nhất định muốn nhờ người chuyển lời, nhưng bây giờ cậu ta say đến đầu óc đều hỗn loạn, chỉ biết Khương Mạt gọi cậu ta, thế là không gọi ai, vịn tường đến phòng cô.
 
Khương Mạt nhìn cậu ta say thành như vậy, trợn mắt, kéo cậu ta vào trong phòng, ấn vào ghế, quay người đi đóng cửa.
 
Cô khoanh tay trước ngực, đứng trước mặt cậu ta, hất cằm lên:
 
“Này, Thượng Minh Trạch, đầu cậu không có vấn đề gì đấy chứ?”
 
Thương Minh Trạch say mắt lờ đờ, mông lung nhìn cô, người con gái đứng dưới ánh đèn ấm áp, làn da trơn bóng mịn màng, đôi mắt ướt át, cánh môi đỏ hồng, dáng vẻ vô cùng ngon miệng…….
 
Cổ họng đột nhiên bắt đầu khô chát, cơ thể giống như có một ngọn lửa cháy lên.
 
Cậu ta đưa tay muốn ôm cô, bị Khương Mạt túm ngược lấy đẩy lại về trên ghế.
 
Cô cúi người vỗ vỗ lên mặt cậu ta: “Này, Nhiệt Huyết đần độn, cậu sao thế?”
 
Động tác này làm cậu ta kinh hãi kéo lý trí trở lại, Thượng Minh Trạch ngây ngốc nhìn cô một lúc, đột nhiên phản ứng lại, cậu ta đây là mắc mưu người khác rồi?
 
Cậu ta vịn ghế đứng dậy: “Em phải đi…….”
 
Khương Mạt thấy cậu ta đứng cũng đứng không vững, dìu cậu ta: “Cậu đi đâu hả? Tôi gọi người…….”
 

Một giây sau, hơi thở nóng bỏng của đàn ông liền nhào đến, tay cậu ta đặt lên eo cô, hơi thở phả bên tai, mùi rượu và hơi nóng xông đến mặt cô đều đỏ lên.
 
Thượng Minh Trạch nhìn thấy đôi môi gần ngay trong gang tấc, dường như muốn hôn lên.
 
Không được…..Không được……
 
Cậu ta cắn chặt răng đẩy mạnh Khương Mạt ra, thở gấp nói: “Em có chút không được bình thường, để em đi!”
 
Khương Mạt cũng nhìn ra, mặt cậu ta vô cùng đỏ, hô hấp cũng nóng hơn bình thường rất nhiều, không phải là phản ứng khi say rượu.
 
“Không bình thường thế nào?”
 
Khương Mạt sững người, đột nhiên phản ứng lại: “Cậu ăn hoa quả mà khách sạn đưa đến rồi?”
 
Thượng Minh Trạch dựa người vào tường, ngón tay bám chặt vào tường, gian nan gật đầu.
 
Khương Mạt không dám tin buột miệng nói: “Không phải là xuân dược đấy chứ?”
 
Mặt Thượng Minh Trạch càng đỏ, ngại ngùng quay mặt đi không dám nhìn cô, thật sự quá mất mặt rồi.
 
Khương Mạt nhìn cậu ta phát rầu: “Hay tôi đưa cậu đi bệnh viện?”
 
“Không được!”
 
Thượng Minh Trạch vội vàng ngăn cản: “Không thể đi bệnh viện!”
 
Đi bệnh viện nhất định không thể giấu được bọn chó săn và đám phóng viên, đến lúc đó làm ra tin tức, ảnh hưởng quá lớn.
 
Khương Mạt trợn mắt, không cho đi bệnh viện thì làm thế nào bây giờ? Cô mới chỉ nghe qua loại thuốc này trong phim truyền hình trên tivi, cần phụ nữ mới có thể giải, nhưng cô không thể giúp cậu ta được…..
 
Khương Mạt đột nhiên hỏi: “Di chuyển sự chú ý có tác dụng không?”
 
Thượng Minh Trạch hô hấp nóng bỏng người: “Không…….không biết, chắc là có tác dụng.”
 
Bây giờ trong đầu cậu ta là một mớ hỗn tạp, dục vọng khó có thể mở miệng.
 
Khương Mạt đút tay vào túi áo trên người cậu ta, hô hấp của cậu ta như đình trệ, chút nữa thì nắm lấy tay cô.
 
Một giây sau Khương Mạt móc điện thoại ra đưa cho cậu ta: “Nào, chị Mạt đưa cậu đi chơi game.”
 
Thượng Minh Trạch: “........”
_ _
 
Ở một phòng khác của khách sạn, Tần Mộng Dao hỏi: “Đã đi vào chưa?”
 
Từ Văn Bân mặc trang phục nhân viên phục vụ của khách sạn, cười he he: “Vào rồi.”

 
Tần Mộng Dao: “Anh đảm bảo không có vấn đề gì chứ? Tốt nhất đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
 
Tên chó săn chết tiệt này, mặc dù trước mắt là hai người hợp tác, nhưng mỗi lần nhìn thấy điệu cười âm hiểm của hắn đều khiến cho cả người không thoải mái.
 
“Yên tâm, thuốc đó là đồ quý của tôi, người bình thường không lấy được, Khương Mạt đã ăn hoa quả, Thượng Minh Trạch cũng ăn rồi, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.”
 
Tần Mộng Dao bây giờ mới cười một cái: “Vậy chúng ta đợi một lúc, hai mươi phút sau thì qua đó.”
 
Từ Văn Bân cũng cười he he đồng ý.
 
Hai mươi phút, chắc sẽ đúng vào thời khắc đặc sắc đây he he he.
 
Hai người không nói chuyện, hai mươi phút sau, Tần Mộng Dao đứng dậy: “Đi thôi.”
 
Tứ Văn Bân đi theo sau cô ta, trên người giấu camera mini.
 
Vừa bước ra khỏi cửa, nụ cười lạnh trên mặt cô ta bị nôn nóng và lo lắng thay thế, cô ta gọi điện thoại cho Khương Mạt trước, không có người bắt máy, sau đó gọi cho Hoa Minh, nói cô ta tìm Khương Mạt có chút chuyện, nhưng không thể liên lạc được, bởi vì buổi tối uống rượu vào, sợ xảy ra nguy hiểm.
 
Hoa Minh nghe xong cũng bị dọa cho sợ hãi, gọi điện thoại cho Khương Mạt cũng không có người nghe máy, sau đó, một đám người vây ở bên ngoài  gõ cửa.
 
Hoa Minh dùng sức đập mạnh cửa phòng, gọi: “Chị Mạt! Chị Mạt, chị mở cửa một chút!..... Chị Mạt! Chị không sao chứ?”
 
Nhưng không cần biết gõ thế nào cũng không có người trả lời.
 
Khóe miệng Tần Mộng Dao ẩn giấu nụ cười mờ nhạt, lo lắng nói: “Phải làm thế nào bây giờ? Hay chúng ta gọi người của khách sạn đến mở cửa?”
 
Cửa mở ra mọi người sẽ được một trận kinh ngạc, lần này Khương Mạt sẽ triệt để thân bại danh liệt, cô ta cũng coi như báo được thù cho Triệu Bằng Kiệt.
 
Còn về Thượng Minh Trạch, chỉ có thể ở đây nói một câu xin lỗi, ai bảo cậu ta mắt mù thích loại mặt hàng là Khương Mạt chứ?
 
Hoa Minh: “Gọi người của khách sạn đến đi.”
 
Việc đến nước này chỉ có thể như vậy thôi.
 
Năm phút sau giám đốc cầm thẻ dự phòng vội vội vàng vàng chạy đến, quẹt mở cửa, một đám người vội vàng tràn vào, giây phút nhìn thấy người ở trong phòng, tất cả biểu cảm hoặc là lo lắng, hoặc là nôn nóng, hoặc là vui khi thấy người khác gặp hoạ lập tức đông cứng lại trên mặt, nhìn vô cùng hài hước.
 
Trong đầu Tần Mộng Dao trống rỗng, suýt chút nữa thì buột miệng nói sao lại thế này.
 
Khương Mạt ăn mặc gọn gàng, ngồi trên sô pha, đeo tai nghe ôm điện thoại hét lớn: “Ai dô đậu xanh! Tên đần nhà cậu sao lại chết rồi? Đã nói cậu đi sau tôi đừng có chạy linh tinh…..”
 
Thượng Minh Trạch mặc đồ ngủ, sắc mặt đỏ bừng, cũng đeo tai nghe ôm điện thoại oan ức nói: “Người này giết em, chị mau giúp em báo thù.”
 

Khương Mạt: “Được được được, tôi giúp cậu báo thù, không khóc nữa, ngoan..”
 
Dây thần kinh trong đầu Hoa Minh ‘phựt một tiếng, đứt triệt để.
 
Cậu ta ở bên ngoài lo lắng sắp phát điên rồi, hai người này thì hay rồi, ngồi trong phòng chơi game!
 
Cậu ta xông đến như mũi tên, cố gắng khống chế bản thân mình không nhào đến rút tai nghe của cô ra, lạnh giọng nói: “Chị Mạt!”
 
Lúc này Khương Mạt mới ngẩng đầu lên, cả mặt mù mờ: “Tiểu Hoa, không phải cậu về ngủ rồi hay sao? Sao lại chạy quay lại rồi?”
 
Vừa nhìn ra phía sau, giật mình nói: “Sao lại nhiều người thế này?”
 
Hoa Minh tức nói không lên lời.
 
Cuối cùng Tần Mộng Dao cũng phản ứng lại, miễn cưỡng cười nói: “Chúng tôi gọi điện cho cô nhưng mãi không có người nghe máy, gõ cửa cũng không có người trả lời, còn tưởng rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi. Cô ở trong phòng sao chúng tôi gõ cửa không mở cửa?”
 
Khương Mạt nổ súng bắn chết tên địch đã giết Thượng Minh Trạch, vứt điện thoại sang một bên, cười nói: “ Chúng tôi đang chơi game, đeo tai nghe nên không nghe thấy, sao vậy, chị Tần cảm thấy tôi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì vậy?”
 
Cảm ơn sự dạy bảo của đạo diễn Lưu và Thượng Minh Trạch trong đoạn thời gian này, cô cảm thấy cô diễn vô cùng tốt.
 
Tần Mộng Dao vừa hay nhìn thấy đĩa hoa quả bên tay của Khương Mạt, trong lòng lộp bộp một tiếng, cười một cái: “Đây không phải lo lắng cho cô sao, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đương nhiên là tốt. Vậy mấy người chơi đi, tôi đi trước…..”
 
Nói rồi cô ta quay người định bỏ đi.
 
Sự tình biến thành như vậy, cô ta có dự cảm không lành, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
 
Vừa quay người, sau lưng liền truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Đứng lại!”
 
Bước chân Tần Mộng Dao dừng lại, Từ Văn Bân ở phía trước đột nhiên gia tăng bước chân chạy ra ngoài.
 
Khương Mạt một chân đá văng bàn trà, trực tiếp từ trên sô pha lộn qua, hai bước liền đi qua đám người, lập tức ấn hắn ta xuống đất.
 
Một loạt những động tác liền mạch lưu loát, một đám người lần nữa nhìn đến phát ngốc.
 
Từ Văn Bân đau đớn kêu lên một tiếng, cánh tay bị Khương Mạt tóm chặt lấy, vặn ra sau lưng, mặt bị ấn lên sàn nhà.
 
Cô nhích lại gần nói: “Quên tôi đã cảnh cáo anh cái gì rồi à? Để tôi gặp lại anh lần nữa, gặp một lần đánh một lần.”
 
Nói xong, cô ấn chặt Từ Văn Bân, ngẩng đầu nhìn Tần Mộng Dao cười híp mắt: “Chị Tần, nửa đêm canh ba mang theo chó săn đến gõ cửa phòng nữ diễn viên cùng đoàn phim, hành động này của chị cũng quá đỉnh rồi đấy?”
 
Hoa Minh: “..........!”
 
Vừa rồi cậu ta vội quá, vậy mà không phát hiện Từ Văn Bân trà trộn vào trong đám người.
 
Tần Mộng Dao miễn cưỡng duy trì sự trấn định, thề thốt phủ nhận: “Cô nói ai cơ? Người mà cô đang ấn xuống đó sao? Hắn ta không phải nhân viên phục vụ của khách sạn sao? Sao có thể là chó săn?”
 
“Không thừa nhận đúng không?” Khương Mạt cười hi hi, một tay ấn giữ hắn ta, tay còn lại từ trên người hắn móc ra điện thoại quơ quơ: “Có muốn tôi mở điện thoại ra xem xem không? Bên trong chắc là vẫn còn lịch sử nói chuyện của các người?”
 
Khương Mạt lật điện thoại lên xem, cười càng tươi hơn: “Ô, lại còn là mở khoá bằng vân tay, khoa học kỹ thuật đúng là tốt thật, đến mật mã cũng không cần phải hỏi.”
 
Sắc mặt Tần Mộng Dao tái mét.
 
Cô ta hoàn toàn không ngờ được, sự việc lại biến thành thế này.

 
Cô ta vốn cho rằng cho dù tệ nhất, đơn giản là Khương Mạt và Thượng Minh Trạch không trúng kế, nhiều nhất là Từ Văn Bân bại lộ mà thôi, cô ta đứng đằng sau, căn bản không có vấn đề gì.
 
Một chuỗi xoay ngược liên tiếp này làm nhân viên làm việc của khách sạn không kịp nhìn.
 
Quả nhiên là diễn viên, còn đặc sắc hơn phim truyền hình nhiều.
 
May mà giám đốc khách sạn vẫn còn giữ lại lý trí, biết đây không phải lúc mà mình nên ở lại, ho lên một tiếng: “Nếu Khương tiểu thư đã không sao, vậy chúng tôi đi trước, có yêu cầu gì thì có thể liên hệ bất cứ lúc nào.”
 
Giám đốc để lại một câu rồi mang theo người chuồn đi nhanh như chớp.
 
Khương Mạt cười hi hi nhìn cô ta, nhướng mày chờ cô ta trả lời.
 
Từ Văn Bân nằm trên đất rên rỉ, đột nhiên nói: “Khương Mạt, cứ cho là cô bắt được tôi thì có thể thế nào? Ha ha, cô cho rằng cô thắng rồi sao? Tôi nói cho cô biết, cô không làm gì được chúng tôi cả, biết điều thì mau thả tôi ra, chúng ta coi như hoà, sau này nước sông không phạm nước giếng, thế nào?”
 
Tần Mộng dao nghe thấy lời này, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, bình tĩnh lại nói: “Khương Mạt, cô suy nghĩ một chút, bây giờ chúng ta ở chung một đoàn phim, vinh cùng vinh nhục cùng nhục, nếu thật sự làm to chuyện ra, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim, thậm chí còn ảnh hưởng đến bộ phim lên sóng truyền hình, đến lúc đó người chịu tổn thất vẫn là cô và tôi.”
 
Cô ta dừng lại một chút, thấy Khương Mạt đang nghiêm túc nghe, trong lòng liền vui mừng, nói tiếp: “Hơn nữa cho dù đạo diễn Lưu biết được, cũng sẽ dàn xếp ổn thoả để không làm ảnh hưởng đến bộ phim……”
 
Đúng lúc này, đạo diễn Lưu nhận được tin tức vội vàng chạy đến, cả gương mặt đen như đít nồi.
 
Anh ta tức giận nói: “Chuyện này là thế nào?”
 
Hoa Minh vội vàng bước lên, mấy câu liền nói rõ hết sự việc.
 
Cậu ta không biết đĩa hoa quả có vấn đề nên không nói.
 
Khương Mạt cũng không nhắc đến, bị người khác biết Thượng MInh Trạch ăn phải loại thuốc này ảnh hưởng không tốt đến cậu ta.
 
Thượng Minh Trạch không biết là say ngất rồi hay buồn ngủ rồi, cuộn người nằm trên sô pha, nhắm mắt lại, sắc mặt phiếm hồng, ngủ rất không thoải mái.
 
Lưu Phương nghe xong, mặt nóng bừng, hỏi cô: “Em định làm thế nào?”
 
Tần Mộng Dao vội vàng nói: “Không bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa*, sau này mọi người có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm tôi, cô thấy thế nào?”
 
(*Dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.)
 
Cô ta thấy Khương Mạt không nhắc đến đĩa hoa quả, biết cô cũng có chuyện băn khoăn, trong lòng buông lỏng, cảm thấy có hy vọng tạm thời áp chuyện này xuống.
 
Chỉ cần không bị lộ ra ngoài, sớm muộn gì cô ta cũng tìm được biện pháp kiềm chế Khương Mạt.
 
Ai biết được Khương Mạt nghe xong, khoé miệng nhếch lên: “Tôi thấy chẳng ra làm sao.”
 
Biểu tình trên mặt Tần Mộng Dao nứt toác trong giây lát, cắn răng nói: “Thế cô muốn thế nào?”
 
Khương Mạt: “Từ nhỏ thầy cô đã dạy chúng ta, gặp việc xấu người xấu phải đi tìm chú cảnh sát….”
 
Cô hơi dừng lại một chút, dùng sức dẫm lên Từ Văn Bân ở dưới chân một cái, cười vô cùng rực rỡ: “Tôi là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời, đương nhiên phải giao các người cho chú cảnh sát rồi.”

Chương 22

Câu muốn báo cảnh sát vừa được nói ra, sắc mặt Tần Mộng Dao lập tức thay đổi.


 


Chỉ cần không nháo đến công kiểm pháp, riêng tư giải quyết thế nào cũng được, nhưng một khi cảnh sát tham gia vào thì không phải tư bản và đám diễn viên bọn họ có thể khống chế được nữa.


Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


 


Cô ta cố gắng trấn định, nhưng lời nói ra lại đanh nhọn mang theo chút run rẩy, mắt thường cũng có thể nhìn thấy cô ta đã vô cùng hoảng sợ.


 


“Khương Mạt, cô điên rồi sao?” Cô ta the thé nói “Cô có biết cô làm như thế này sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến đoàn phim không? Cứ cho là đạo diễn Lưu đồng ý, cô cảm thấy nhà đầu tư sẽ đồng ý sao? Đây là hàng tỉ tiền đầu tư, lỗ vốn cô có đền được không?”


 


Cô ta theo bản năng lấy nhà đầu tư ra áp chế Lưu Phương.


 


Đối với nhà tư bản mà nói, bọn họ mới không quan tâm cái gì mà chính nghĩa với không chính nghĩa, chỉ cần có thể kiếm được tiền cho bọn họ thì bọn họ sẽ bảo vệ.


 


Nhà đầu tư tuyệt đối không muốn nhìn thấy chuyện này làm ầm ra bên ngoài.


 


Lúc đầu cô ta cũng không định trực tiếp tung ra bên ngoài mà muốn đợi bộ phim được công chiếu, sau khi cái loại tiền thưởng ăn đến miệng rồi mới bôi xấu Khương Mạt.


 


Hoa Minh không nhịn được đi xem Khương Mạt, mặc dù không tình nguyện, nhưng cậu ta không thể không thừa nhận Tần Mộng Dao nói có lý.


 


Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


Nếu Khương Mạt thật sự báo cảnh sát, thật sự ảnh hưởng rất lớn đến đoàn phim, nói không chừng còn phải thay nữ chính. Bây giờ đã mở máy được hơn một tháng, nếu như thay người thì tất cả những cảnh quay có nữ chính từ trước đến giờ đều phải quay lại, tổn thất đúng là không thể tính hết.


 


Bất kỳ mục đích đầu tư nào cũng đều là kiếm tiền, hành vi này của Khương Mạt hiển nhiên là đặt tôn nghiêm của bản thân lên trên lợi ích của nhà đầu tư, trong mắt một số người có thể cô sẽ trở thành người “không màng đại cục".


 


“....Cô còn muốn lăn lộn trong giới…..”


 


Tần Mộng Dao vẫn chưa nói hết đã bị Khương Mạt ngắt lời. Trên mặt cô treo lên biểu tình ‘cô là đồ ngu sao':


 


“Cô cho rằng mấy nhà đầu tư đó đều đần độn như cô sao? Không biết một tìm luật sư giỏi thưa kiện hay sao? Lỗ bao nhiêu tiền bắt cô đền vào không phải là xong sao? Lúc đầu tôi cũng chính vì thế suýt chút nữa phải bồi thường ba mươi triệu tệ.”


 


Tần Mộng Dao: “.......!”


 


Cô ta vội vàng nhìn Thượng Minh Trạch, the thé nói: “Cậu thì sao? Cũng đồng ý để cô ta báo cảnh sát? Một ngôi sao lưu lượng như cậu dính vào tin đồn như thế này còn…..”


 


Thượng Minh Trạch đột nhiên mở mắt, trong mắt mang theo tia máu nhuộm lên sự ghét bỏ mơ hồ: “Tôi đã nói từ trước rồi, không cần biết chị Mạt quyết định như thế nào, tôi đều ủng hộ.”


 


Chuyện ngày hôm nay quả là một sự sỉ nhục.


 


Đặc biệt là mặt thảm hại nhất của cậu ta bị lộ ra trước mặt Khương Mạt, càng vô cùng nhục nhã.


 


Tần Mộng Dao: “......!”


 


Điên rồi, mấy người này đều điên rồi!


 


Khương Mạt cầm điện thoại của Từ Văn Bân, trực tiếp nhấn gọi 110.


 


Từ Văn Bân ở dưới chân đột nhiên hét to lên một tiếng, vặn vẹo đầu nói: “Tao hành chết mày cái đồ tiểu tiện nhân này! Sau này mày tốt nhất đừng rơi vào tay tao, nếu không ông đây đánh..A a a _ _!


 


Một tiếng hét đau đớn vang lên, những lời mắng chửi chói tai bị nhét trở lại.


 


Khương Mạt dùng sức đạp một cái, mặt đầy ghét bỏ: “Còn nói tiếp bây giờ bà đây lập tức đánh chết mày.”


 


Từ Văn Bân cắn răng, nhất thời bị cô dọa sợ, trong lòng ôm hận nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì.


 


Điện thoại được kết nối, Khương Mặt báo cảnh sát trước mặt mọi người, sau đó nhét điện thoại trở lại túi của Từ Văn Bân, cười hi hi nói: “Chúng ta đợi chú cảnh sát đến chứ? Muốn ăn hoa quả không? Khách sạn mang hoa quả đến, mọi người cũng ăn thử xem?”


 


Mặt Tần Mộng Dao khó coi đến cực điểm, hận không thể đi lên xé nát gương mặt tươi cười của Khương Mạt.


 


Nhưng nhìn Từ Văn Bân bị ấn dưới đất…...cô ta không đánh lại Khương Mạt.


 


Lúc này trợ lý của Thượng Minh Trạch cuối cùng cũng nhận được tin tức cũng chạy đến.


 


Lưu Phương sớm đã nhìn ra Thượng Minh Trạch đó gì đó không bình thường, gọi người thông báo cho trợ lý của cậu ta, vừa nhìn thấy trợ lý của cậu ta đến, vội vàng bảo cậu ta dìu Thượng Minh Trạch về phòng.


 


Trợ lý bị cảnh tượng ở trong phòng dọa giật mình, có điều cậu ta cùng Thượng Minh Trạch đi qua bao nhiêu sóng to gió lớn, năng lực chịu đựng của tâm lý cực kì tốt, bình tĩnh trả lời một tiếng rồi đi qua đỡ Thượng Minh Trạch, vừa đưa tay sờ vào cậu ta trong lòng liền âm trầm lạnh xuống.


 


Quần áo của Thượng Minh Trạch đều đã ướt hết.


 


Thượng Minh Trạch cũng không thể cầm cự được nữa, vội vàng chào mọi người, dựa vào trợ lý rời đi.


 


Cảnh sát đến rất nhanh, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, chân cô ta mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.


 


Cảnh sát nghe Khương Mạt miêu tả lại sự việc xong, mang đi chỗ hoa quả còn thừa, còn cả Tần Mộng Dao và Từ Văn Bân.


 


Cả quá trình Tần Mộng Dao đều xụi lơ, Từ Văn Bân ngược lại, giống như chẳng có chút sợ hãi nào, lúc lên xe còn không quên quay đầu uy hiếp Khương Mạt sẽ không để cô được yên, bị chú cảnh sát hung hăng ấn đầu hắn một cái, cảnh cáo hắn thành thật một chút.


 


Xe cảnh sát gào rít đến, rồi lại gào rít đi.


 


Không ít người bị làm cho giật mình tỉnh giấc, bò lên cửa sổ nhìn ra ngoài, còn lấy điện thoại ra ghi hình, ghi lại toàn bộ quá trình Tần Mộng Dao cùng Từ Văn Bân bị cảnh sát mang đi, quay đầu liền tải lên mạng.


 


Lưu Phương đợi hai người kia bị cảnh sát đem đi, cần điện thoại liền đi ra ngoài.


 


Khương Mạt: “Anh Mì, anh định làm gì?”


 


“Thu dọn cục diện rối rắm này cho em!” Anh ta không vui trả lời một câu, lấy điện thoại ra: “Alo….lão Trần à? Mau chóng thông báo cho người phụ trách của Hoàn Á một tiếng, Tần Mộng Dao bị cảnh sát bắt rồi, bảo bọn họ mau chóng đi giao tiếp…..”


 


“....Ừm.”


 


Hoa Minh cũng nhấc chân đi theo, lần này không cần Khương Mạt hỏi, cậu tự động báo cáo: “Em gọi cho anh Nghê nói với anh ấy tình hình bên này, để anh ấy chuẩn bị trước.”


 


Tiếp theo không cần biết là Tần Mộng Dao, Thượng Minh Trạch hay là Khương Mạt, chỉ cần không lưu ý một chút đều sẽ trở thành đối tượng công kích của cộng đồng mạng, cho dù Khương Mạt và Thượng Minh Trạch là người bị hại, nhưng nhiều khi dư luận chính là không nói đạo lý.


 


Người nhìn thấy Tần Mộng Dao bị bắt thật sự quá nhiều, toàn bộ video đều được đăng tải trên các trang mạng như weibo, tiktok,v.v, đến xóa cũng không thể xóa hết.


 


Có nhân viên làm việc ở khách sạn tiết lộ thông tin, nói Tần Mộng Dao và tên chó săn Từ Văn Bân động tay động chân vào đĩa hoa quả của Khương Mạt và Thượng Minh Trạch, sau đó đưa Từ Văn Bân đi gõ cửa phòng Khương Mạt, phát hiện hai người bọn họ chỉ ở trong phòng chơi game.


 


Nửa đêm nửa hôm, đột nhiên bạo ra tin tức lớn như thế này, có cho người khác ngủ nữa hay không? !


 


Cộng đồng mạng kích động như tiêm máu gà, túc trực ăn dưa, các loại bình luận không ngừng bay ra spam các trang mạng xã hội:


 


[Đậu xanh, hành động này của Tần Mộng Dao cũng đỉnh thật, cô ta phải hận nữ thần đến mức nào chứ?]


 


[Phí lời, trước đây đều nói Triệu Bằng Kiệt là bạn trai cô ta, Triệu Bằng Kiệt vì nữ thần mà triệt để flop rồi, cô ta có thể không hận sao?]


 


[Chỉ có tôi không quan tâm đến Tần Mộng Dao sao? Tôi chỉ muốn biết nữ thần và Thượng Minh Trạch đều ăn hoa quả rồi, hai người bọn họ ở trong phòng làm gì? Chơi game? Các người tin sao?]


 


[Ăn phải xuân dược ở trong phòng chơi game, nữ thần lại khai phá ra một thao tác mới.]


 


[Lịch sử sẽ ghi nhớ ngày hôm nay, sự kiện chơi game của Khương nữ thần ha ha ha.]


 


[Tôi lại nhớ lại các kiểu tiết lộ trước đây, quan hệ của hai người họ rất thân mật nha [mỉm cười.]]


 


[Đỉnh đầu của chồng nữ thần thành thảo nguyên xanh mát rồi.]


 


[Tôi đau lòng cho đám fans não tàn của Thượng Minh Trạch, chắc là tức nổ đom đóm mắt rồi ha ha ha.]


 


Fans của Thượng Minh Trạch đúng là sắp bùng nổ rồi.


 


Đều tại Khương Mạt, người Tần Mộng Dao hận rõ ràng là cô, Trạch Trạch của bọn họ căn bản là bị vạ lây, bây giờ bị liên lụy cùng đống phân chó ấy, còn bị người khác suy đoán như thế này.


 


Vì người mà mình thích, đám fans còn mỗi người dùng một kiểu bình luận giải thích bên dưới:


 


[Khương Mạt rất yêu chồng cô ấy, cô với Thượng Minh Trạch cũng chỉ là quan hệ hợp tác, xin đừng suy đoán.]


 


[Hai người ở cùng nhau chơi game cũng chẳng có gì cả, kí túc xá của chúng tôi lúc chơi game cũng thích ở cùng nhau.]


 


[Đúng vậy, nếu không quán internet và khách sạn esport dùng để làm gì?]


 


[Người có mặt ở hiện trường đều đã nói là chơi game, mấy người này đúng là ghê tởm, người ta chính mắt nhìn thấy thì là giả, chỉ có suy đoán của các người là đúng.]


 


[Đúng là nên để Khương Mạt lên một lần nữa, tử tế mắng cho một số người mồm thối nào đó một trận.]ính>


 


[Một bên thì chửi thầm trong lòng, một bên vẫn phải nói tốt cho Khương Mạt, mỗi kẻ đều buồn nôn muốn chết.]


 


Ngày hôm sau Thẩm Vân tỉnh dậy, mở điện thoại ra, vô số tin nhắn chưa đọc.


 


Chỉ yêu Khương Mạt: “Hành Hoa, anh dậy thì lập tức gửi tin nhắn cho tôi, Mạt Mạt của chúng ta bị hai tên tiện nhân Tần Mộng Dao và Từ Văn Bân bắt nạt rồi.”


 


Chỉ yêu Khương Mạt: “Trên mạng đều có tin tức, anh xem xong nếu không bận thì mau chóng đến quảng trường khống chế bình luận. Đậu xanh mấy tên tiện nhân này, tức chết tôi rồi.”


 


Chỉ yêu Khương Mạt: “Không nói nữa, tôi phải đi xé mấy tên antifans rồi. Bai bai.”


 


Bên dưới là liên kết của một tin tức mới.


 


Ánh mắt của Thẩm Vân hơi ngưng lại, nhấn mở liên kết ra xem, là video Tần Mộng Dao và một người đàn ông bị cảnh sát mang đi.


 


Bên dưới còn có chia sẻ sự việc của nhân viên làm việc ở khách sạn.


 


Anh nhanh chóng quét mắt qua một lượt, nhìn thấy tin nhắn chưa đọc còn có cả của Khương Mạt gửi đến:


 


Bảo bối của tôi: “Em nói cho anh biết một chuyện, anh không được tức giận.”


 


Bảo bối của tôi: “Em chơi game với Thượng Minh Trạch rồi.”


 


Bảo bối của tôi: “Nhưng không thể trách em được, đều là vì…..”


 


Bên dưới là bla bla một chuỗi dài dằng dặc, kể lại kĩ càng tường tận chuyện đã phát sinh một lần.


 


Cuối cùng gửi đến một câu: “Nếu anh không giận thì hãy gọi cho em.”


 


Trong lời nói hợp tình hợp lý của cô cuối cùng cũng lộ ra một chút chột dạ.


 


Thẩm Vân xem xong gọi cho cô một cuộc điện thoại, đối phương lập tức nghe máy, giọng nói trong trẻo tươi sáng, cách điện thoại cũng nghe được sự vui mừng trong giọng cô.


 


“Thẩm Vân, em biết anh sẽ không giận mà, chuyện này thật sự không thể trách em được.”


 


Cô thật sự là tai bay vạ gió.


 


Cô ôm điện thoại, vui đến không khép miệng lại được.


 


“Tại sao tối hôm qua không gọi điện cho anh?” Giọng Thẩm Vân nhàn nhạt phát ra từ điện thoại.


 


“Bởi vì rất muộn rồi, anh đã ngủ rồi.” Cô không muốn đánh thức anh.


 


“Khương Mạt Mạt, chúng ta đã kết hôn rồi.” Giọng anh rất nhẹ, rất nhạt.


 


“Ừm Ừm.” Cô gật đầu, cười đến mặt mày đều cong cong.


 


“Vì vậy anh không hy vọng anh biết được chuyện của vợ mình từ miệng của dân mạng.”


 


Khương Mạt: “.......! ?”


 


Cô a lên một tiếng, sau khi nghĩ lại cuối cùng cũng ý thức được hình như Thẩm Vân không được vui cho lắm.


 


“Lần sau xảy ra chuyện gì phải nói với anh trước tiên, biết không hả?”


 


“.....Ồ, được.”


 


Cô ngoan ngoãn nghe lời.


 


Thẩm Vân thở dài một hơi trong lòng, cũng không biết cô có nghe vào không.


 


Bỏ đi, từ từ đến vậy, cô ấy vẫn nhỏ…..


_ _


 


Chuyện này tiếp tục lên men, càng diễn càng kịch liệt, Thượng Minh Trạch và fans của cậu ta cùng Khương Mạt liên hiệp lại cũng không át được dục vọng ăn dưa của người qua đường.


 


Dù sao chuyện này cũng quá ám muội rồi, không có bằng chứng xác thực ai cũng không tin nửa đêm canh ba hai người trưởng thành ở trong một phòng chỉ để chơi game.


 


Càng đừng nói còn có hoa quả đã bị bỏ thuốc, nghe nói nhân viên phục vụ nói, Khương Mạt ăn chưa thì không biết, nhưng đĩa hoa quả được đem đến phòng Thượng Minh Trạch rõ ràng là đã bị động vào.


 


Sự nhiệt tình của mọi người đối với chuyện riêng tư này thậm chí còn vượt qua việc Tần mộng Dao và Từ Văn Bân có bị kết án hay không.


 


Đúng lúc này, đột nhiên có một dân mạng có ID ‘Tôi muốn bay cao hơn nữa' đăng lên một dòng weibo:


 


“Tôi là một trong những diễn viên quần chúng của thành điện ảnh, cũng làm thêm ở khách sạn, thực ra lúc đầu tôi cũng có thành kiến với chị Mạt, nhưng sau khi tiếp xúc thì phát hiện chị Mạt là người cực kỳ tốt, cực kì ngầu, cực kì đẹp trai, cực kì….. trình độ văn hóa của tôi không cao, dù sao thì chính là rất rất tốt.


 


Hơn nữa chị Mạt còn chơi game vô cùng giỏi, thật đó, rất nhiều người trong đoàn phim của chúng tôi đều kết bạn trên trò chơi với chị Mạt, mỗi lần đều có thể nhẹ nhàng treo máy còn được đưa đi bay.


 


Hôm đó tôi phát hiện có người lén lút đổi đĩa hoa quả mà khách sạn đã chuẩn bị, liền nhắc nhở chị ấy trước. Sau đó tôi không yên tâm nên vẫn đợi ở ngoài cửa.


 


Không lâu sau Thượng Minh Trạch uống say đi đến (hôm đó đạo diễn Lưu mời khách, mọi người đều uống rượu, nghe nói lúc đầu là do Tần Mộng Dao đề xuất ý kiến), chị Mạt mở cửa, anh ta nói có người nói với anh ta chị Mạt gọi anh ta đến giúp đỡ nên anh ta liền đến.


 


Sau đó chị Mạt mới đưa anh ta vào trong phòng.


 


Hai mươi phút sau, Tần Mộng Dao xuất hiện cùng tên chó săn kia, gọi trợ lý của chị Mạt cùng gọi cửa, sau đó gọi giám đốc khách sạn đến quẹt thẻ mở cửa.


 


Sau đó thì video đều quay lại rồi.


 


Chị Mạt và Thượng Minh Trạch vẫn luôn ở trong phòng chơi game, video có thể làm chứng.”


 


Bên dưới đính kèm một video rõ ràng là quay trộm.


 


Video bắt đầu từ lúc cửa được mở ra, mở cửa liền nghe được Khương Mạt tức giận gào lên: “Ai dô đậu xanh! Tên đần nhà cậu sao lại chết rồi? Đã nói cậu đi sau tôi đừng có chạy linh tinh…..”


 


Tiếp đến là giọng đàn ông uất ức như đang làm nũng trả lời: “Người này giết em, chị mau giúp em báo thù.”


 


Sau đó lại là giọng của Khương Mạt:  “Được được được, tôi giúp cậu báo thù, không khóc nữa, ngoan..”


 


Dân mạng xem video: “.....Phụt -- --!”


 


Đậu xanh, đậu xanh, đậu xanh hai người thần kinh này, nửa đêm canh ba nam nữ ở cùng một phòng, vậy mà thật sự chỉ chơi game! ! !


 


Mới cách đây không bao lâu chứ, sự việc ở khách sạn esport lại tái diễn lại lần nữa.


 


Đoạn video này nhanh chóng được mọi người chia sẻ, chẳng bao lâu liền lên hot search trên các trang mạng xã giao, hoàn toàn đánh nát mặt những kẻ bỉ ổi trong bóng tối.


 


Fans của Thượng Minh Trạch kích động phát khóc rồi:


 


[Hu hu hu giọng điệu tiểu tử uất ức nói ‘chị giúp em báo thù' quá đáng yêu rồi.]


 


[Giọng Khương Mạt cưng chiều quá đi, có chút thích là thế nào?]


 


[Xin lỗi tiểu tử, vậy mà tôi lại có chút muốn trèo tường Khương Mạt rồi, quá ngầu quá đẹp trai quá hoàn mỹ …]


 


Fans của Khương Mạt cũng kích động hỏng luôn rồi, mặc dù người ít, nhưng bị bọn họ cứng rắn làm ra khí thế của thiên kim vạn mã, điên cuồng càn quét khắp nơi: A bạo rồi! Tôi có thể!


 


Sau khi kích động qua đi, cuối cùng cũng có người chú ý đến, hai lần Khương Mạt dây dưa không rõ với người khác giới đều liên quan đến chơi game…..lẽ nào Khương Mạt thật sự chơi game rất giỏi sao?


 


Vậy tại sao lúc đầu cô cả mặt ghét bỏ nói chơi game làm mê muội đầu óc, mất cả lý trí?


 


Hợp lại, một bên cô chê người ta, một bên lại âm thầm lén lút mở tài khoản phụ chơi game?


 


Mẹ nó, sao lại quỷ dị thấy có chút đáng yêu là thế nào thế này?


 


Sau khi sự việc ám muội được bóc tách phân tích rõ ràng, tinh lực dồi dào không có chỗ để của dân mạng cuối cùng cũng tập chung vào sự kiện chính, Tần Mộng Dao và Từ Văn Bân.


 


Xảy ra chuyện này, mắt thường cũng có thể nhìn thấy Tần Mộng Dao đã triệt để flop rồi.


 


Nhưng Từ Văn Bân, bỏ thuốc cộng thêm quay trộm, đối với một tên chó săn mà nói thật sự không phải là chuyện to tát gì, cùng lắm bị nhốt mấy ngày, ra ngoài vẫn có thể tiếp tục nhảy nhót làm chuyện xấu.


 


Quá không cam tâm.





 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi