THÂN THỂ TÔI BỊ XUYÊN QUA

Chương 55
 
Anh ‘Ừm một tiếng, vân vê dái tai mềm mại của cô, thấp giọng nói: “Nếu cảm động, sau này Khương Mạt Mạt phải đối xử với ca ca tốt một chút.”
 
Cái đầu nhỏ khẽ dụi trong lòng anh, gật đầu: “Em sẽ luôn đối xử tốt với anh.”
 
“....Đội trưởng, bên mọi người thì sao? Khi nào thì ra tòa? Em muốn gõ một tiếng trống lấy thêm tinh thần, trực tiếp dí chết cô ta. Đội trưởng….Đội trưởng?!”
 
Khương Mạt vội vã hồi thần, khẽ ho một tiếng, đằng hắng cổ họng: “Để tôi hỏi người quản lý của tôi, chút nữa trả lời lại cho cậu.”
 
Khương Mạt gọi cho Nghê Bạt xong, gọi lại cho Hạ Tiến.
 
“Rất nhanh, một tuần sau bắt đầu.”
_ _
 
Chuyện Chu gia phá sản đương nhiên là giả, chỉ là thủ đoạn ép người đàn bà xuyên không ra khỏi cơ thể của Chu Thiến Thiến, nhưng người đàn bà xuyên không không hề hay biết, cô ta bắt đầu hoảng sợ.
 
Nếu như nhà họ Chu phá sản, cơ thể này sẽ không còn bất kì giá trị gì nữa.
 
Cô ta muốn bạch phú mỹ chứ không phải bạch phú mỹ đã phá sản.
 
Gần đây trong nhà thường xuyên có người đến tịch thu tài sản, thậm chí đến căn nhà mà bọn họ đang ở cũng bị ngân hàng thu hồi làm vật thế chấp, mỗi lần có người đến nhà, thần kinh của cô ta đều giống như bị người nào đó cầm dao cắt thành từng khúc từng khúc.
 
Cuối cùng, lúc nhận được lệnh triệu tập của toà án nói một tuần sau chính thức mở phiên tòa, cô ta triệt để hạ quyết tâm, cô ta phải rời khỏi cơ thể này.
 
Nhưng trước khi chính thức rời khỏi, cô ta cũng nhất định không để Khương Mạt dễ chịu.
 
Dù sao thì cơ thể này cũng sắp bị cô ta vứt bỏ rồi, không cần biết cô ta làm cái gì cũng không cần phải gánh vác hậu quả, cho dù là giết người, tội danh cũng là Chu Thiến Thiến chịu, không có bất kì quan hệ gì đến cô ta.
 
Cô ta cũng từng nghĩ quay trở về cơ thể của Khương Mạt, nhưng ai bảo cô ta lại ghét Khương Mạt như vậy, cô ta thà tìm một cơ thể khác cũng muốn nhìn thấy Khương Mạt gặp xui xẻo.
 
Hơn nữa, cô ta nhận được sự dạy dỗ từ hai lần xuyên không này, cơ thể tiếp theo cô ta phải lựa chọn cẩn thận, bố mẹ bạn trai có tiền cũng không bằng bản thân có tiền.
 
Khương Mạt trao đổi công việc với Nghê Bạt xong, tay trong tay cùng Thẩm Vân về nhà, mở cửa ra, cô mệt đến nỗi nằm liệt trên sô pha không muốn động đậy, Thẩm Vân véo má cô, bị cô gái nhỏ tức giận trừng mắt: “Không được phép không tôn trọng chủ gia đình.”
 
Thẩm Vân cười thành tiếng: “Được, anh đi rót trà cho chủ gia đình.”
 
Khương Mạt hừ một tiếng, phất tay, ra hiệu cho anh lui xuống.
 
Trong nhà quá lâu không có người, Thẩm Vân cầm cốc xuống bếp rửa, Khương Mạt nghe tiếng chảy ào ào có chút mơ màng muốn ngủ, đột nhiên, nước ngừng chảy, nhưng lại vẫn chưa thấy người đi ra.
 
Cô đợi một lúc, cảm thấy có chút không đúng, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
 
Anh đứng trước bồn rửa bát, bóng lưng có chút căng chặt, cô nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
 
Thẩm Vân quay đầu, cười miễn cưỡng: “Không sao, chúng ta ra ngoài mua nước uống, được không?”
 
Khương Mạt càng thấy kì lạ, trong nhà có nước tinh khiết đóng chai, sao phải ra ngoài mua?
 
Thẩm Vân hít nhẹ vào một hơi: “Anh cảm thấy từng có người động vào đồ đạc trong nhà, lúc anh đi có dùng đến nước nóng, tay cầm không phải đặt hướng này.”
 
Khương Mạt: “......??? Hay là bố em đến?”

 
Thẩm Vân: “Bố không có chìa khoá bên này.”
 
Khương Mạt: “.....Kẻ trộm?”
 
Cô trợn tròn mắt: “Đậu xanh! Vậy mà dám đến trộm đồ của em.”
 
Tinh thần của Thẩm Vân căng như dây đàn, sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
 
Nếu như thật sự là kẻ trộm thì tốt rồi, anh sợ chính là nữ nhân xuyên không giở trò, nếu như cô ta muốn quay trở lại cơ thể của Khương Mạt, hạ độc trong nhà thì làm thế nào?
 
Khó mà đề phòng được.
 
Khương Mạt: “Vậy chúng ta báo cảnh sát đi?”
 
Thẩm Vân nhẹ nhàng ôm lấy cô, tư thế cứng nhắc.
 
Khương Mạt dường như biết anh đang lo lắng điều gì, dịu dàng vỗ lưng anh an ủi: “Không sao đâu, anh đừng sợ, chúng ta đi báo cảnh sát, để chú cảnh sát bắt tên xấu xa này lại.”
 
Thẩm Vân ôm cô một lúc, trái tim mới lấy lại được sức lực, gọi điện báo cảnh sát.
 
Sau đó ôm cô gái nhỏ của anh lên sô pha ngồi đợi.
 
Cảnh sát đến rất nhanh, vừa thấy chủ nhà là Khương Mạt, nhân vật công chúng, còn là loại dễ gây ra sóng gió, càng không dám chậm trễ, tỉ mỉ kiểm tra trong phòng một lượt, cuối cùng tìm thấy một cái camera mini ở vị trí đối diện giường ngủ trong phòng.
 
Lúc lấy ra, sắc mặt Thẩm Vân khó coi đến cực điểm.
 
Cảnh sát an ủi hai người mấy câu: “Đều đã kiểm tra hết rồi, yên tâm ngủ, chúng tôi sẽ thông báo kết quả điều tra cho hai người, yên tâm, không sao cả.”
 
Thẩm Vân căng mặt tiễn đồng chí cảnh sát đi, đóng cửa lại liền ôm chặt lấy cô, gọi tên cô, giọng nói có chút run rẩy.
 
Anh rất sợ.
 
Giống như một chú chim sợ cành cong, cả người đổ mồ hôi, lông tơ dựng ngược.
 
Khương Mạt ôm lại anh, nhẹ nhàng khen anh: “Anh lợi hại thật, như vậy cũng có thể phát hiện ra được, nếu không tối hôm nay chúng ta ngủ sẽ bị người khác quay lại rồi.”
 
Tinh thần bị nổ tung dần dần được cô trấn an trở lại, dường như anh đã bình tĩnh lại, buông cô ra, nói: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai chúng ta đổi chỗ ở khác có được không?”
 
Khương Mạt gật đầu.
 
Chỗ này đã bị lộ rồi, Thẩm Vân không nói cô cũng muốn chuyển chỗ ở.
 
Cơ bắp trên mặt Thẩm Vân khẽ động, lộ ra một nụ cười có thể coi như dịu dàng, xoa xoa đầu cô.
 
Tắm xong, lại mệt mỏi nhiều ngày như vậy, Khương Mạt nằm trong lòng anh rất nhanh liền ngủ say, mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, cô giơ tay ra sờ, bên cạnh lành lạnh, trên giường không có người.
 
Cô muốn mở mắt ra, nhưng rất buồn ngủ, lại mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
 
Cũng không biết qua bao lâu mới nghe thấy tiếng đàn ông nhẹ nhàng vào phòng.
 
Anh nằm lên giường, động tác rất nhẹ, nếu như không phải Khương Mạt còn treo chuyện này trong lòng, căn bản sẽ không phát hiện ra.
 
Trên người anh mang theo hơi lạnh, còn có mùi thuốc lá đọng lại sau khi tắm.

 
Anh lại hút thuốc rồi.
 
Cô muốn bảo anh đừng hút thuốc nữa, nhưng thật sự rất buồn ngủ, chớp mắt một cái lại say giấc nồng.
 
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô không tìm thấy bất kỳ dấu vết tàn thuốc lá nào, lẽ nào là nằm mơ?
 
Khương Ỷ Lan nghe hai người nói muốn chuyển nhà cảm thấy kì quái, Khương Mạt không nói chuyện camera cho ông, chỉ nói là chỗ ở bị chó săn phát hiện rồi, không thuận tiện, Khương Ỷ Lan liền không hỏi theo nữa.
 
Thẩm Vân tìm một tiểu khu cao cấp khác, bảo an còn nghiêm mật hơn cả khu đang ở, trực tiếp lưu thông tin chủ hộ vào thang máy, là kiểu vào thang máy cũng phải quẹt thẻ.
 
Phòng rất lớn, trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, vào phòng ngủ, vậy mà còn thấy một cái ga giường in chữ song hỷ màu đỏ, giống như phòng tân hôn, bên cạnh còn có một cái máy tính vừa nhìn là biết hàng xịn sò.
 
Khương Mạt cảm thấy kì lạ, Thẩm Vân tìm ở đâu ra căn phòng đắt đỏ như vậy? Nhưng nghĩ lại, Thẩm gia nhiều tiền như vậy, dù sao thì Thẩm Vân cũng là cháu trai ruột của Thẩm lão gia, cho một căn nhà làm phòng tân hôn cũng chẳng tính là bao.
 
Cô yên tâm chuyển đến ở.
 
Chỉ có điều vào buổi tối, Khương Mạt nằm trên chiếc ga giường có in chữ song hỷ đỏ chói, mấy câu chúc phúc “Trăm năm hạnh phúc", “Sớm sinh quý tử", “Đầu bạc răng long" nhảy bùm bụp trong đầu.
 
Có chút xấu hổ.
 
Cô mới mười tám tuổi thôi.
 
Thẩm Vân tắm xong đi ra ngoài, lau khô tóc, kéo chăn lên nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, Khương Mạt lặng lẽ nhìn anh, nhích từng chút một vào trong lòng anh, hỏi: “Căn nhà này là ông nội anh cho anh sao?”
 
Đương nhiên không phải.
 
Là anh chuẩn bị lúc kết hôn bảy năm trước, mỗi một đồ vật bày trí trong nhà đều do anh tự tay chọn.
 
Buổi tối tân hôn hôm đó, một mình anh đến đây, ở lại một đêm.
 
Không có cô dâu, chỉ có mình anh.
 
Anh không trả lời, nghiêng người chạm vào má cô, hỏi: “Có thích không?”
 
Thời gian qua lâu như vậy, cuối cùng nơi này cũng nghênh đón được nữ chủ nhân của nó.
 
Mắt Khương Mạt liếc qua chiếc máy vi tính bên cạnh, hơi đỏ mặt, nâng cằm lên: “Cũng coi như là thích.”
 
Bên trong chăn, bàn tay nhỏ nhắn khẽ kéo ống tay áo của anh, mặt Khương Mạt phớt hồng, lại nhìn máy tính một cái: “Em có thể chơi máy tính được không?”
 
Cô vẫn chưa có tự giác đây là nhà mình, cảm thấy cô đang dùng đồ của Thẩm Vân.
 
Thẩm Vân: “..........”
 
Thẩm Vân: “Có thể, đừng chơi muộn quá.”
 
Khương Mạt lập tức vui vẻ đáp anh một tiếng, bò dậy vui vẻ hào hứng đi chơi game.
 
Thẩm Vân dựa người vào giường nhìn cô, cô cùng bạn chơi game nói chuyện bla bla không ngừng, nhìn cũng không nhìn anh một cái, nhìn một lúc, anh đứng dậy lấy laptop đến, ngồi bên cạnh cô: “Anh cũng chơi cùng em.”
 

Đây là lần đầu tiên Khương Mạt dùng tài khoản Vương Tước online kể từ khi nick phụ bị lộ, vừa online liền bị vô số người đến vậy xem, thấy cô online, Lưu Phương, Thượng Minh Trạch và Hạ Tiến đều đi đến, mọi người cùng nhau tổ đội bắt đầu đánh đoàn chiến.
 
Khương Mạt không livestream, nhưng đây cũng đủ chấn động rồi, vô số người quay màn hình đăng lên, fans của Khương Mạt và fans chơi game cuồng hỷ tập thể.
 
Sau một hồi kích động thì có người phát hiện, lần này đại thần không mang theo cô vợ nhỏ của cô, cũng có antifans đang theo dõi, âm dương quái khí nói cô vợ nhỏ bị thất sủng bla bla, bị fans chơi game cùng fans Khương Mạt đánh hội đồng.
 
Antifans trong chớp mắt bị bóp cho khóc ngất, có điều sau lại biến thành fans chơi game xé nhau với fans của Khương Mạt.
 
[Tôi chính là không thích đại thần đem theo cô vợ nhỏ tự mình phiêu, trình độ của Chính Cung Hoàng Hậu nhà các người quá gà rồi.]
 
[Trình độ có gà hơn nữa thì cũng là Chính Cung Hoàng Hậu, Mạt Mạt nhà chúng tôi thích cưng chiều như vậy đấy, không phục cũng phải nuốt xuống.]
 
Đúng lúc này, nhảy ra một lời mời ‘Sysysy tổ đội từ Vương Tước.
 
Fans Khương: [Ha ha ha ha ha~ Nhìn thấy chưa hả! Ha ha ha ha. Hình tượng sủng chồng của Mạt Mạt nhà chúng ta không hề lung lay.]
 
Fans chơi game: “.........”
 
Hai người cùng nhau chơi game trải qua đêm đầu tiên ở trong phòng tân hôn.
 
Khương Mạt cảm thấy Thẩm Vân gần đây có chút kỳ lạ.
 
Anh không đi làm, cô hỏi anh thì anh nói phép năm của mấy năm nay gộp lại nghỉ liền một lúc.
 
Cô ra ngoài mua đồ ăn vặt anh cũng đi theo không rời cô nửa bước.
 
Buổi tối đi ngủ, cô luôn mơ mơ màng màng cảm thấy nửa đêm anh ra ngoài hút thuốc, nhưng ngày hôm sau lại không tìm được chứng cứ.
 
Buổi sáng tỉnh dậy, cái nhìn thấy đầu tiên vĩnh viễn là ánh mắt trầm ngâm của anh, cô bắt buộc phải hôn anh một tí, ôm anh một tẹo thì trong mắt anh mới nhuộm lại ý cười, giống như sợ rằng cô ngủ dậy một cái liền bị đổi hồn vậy.
 
Thậm chí anh còn không giở trò lưu manh với cô nữa, ôm hôn đều cực kỳ khắc chế.
 
Khương Mạt muốn phát sầu.
 
Thẩm Vân không vui, cô cũng cảm thấy buồn.
 
Tối hôm nay, Thẩm Vân tắm xong đi ra ngoài, vừa mới nằm vào trong chăn, một bàn tay nhỏ trơn nhẵn liền thò đến, anh ôm cô như mọi lần, kết quả vừa thò tay liền chạm vào một mảng mềm mại mịn màng.
 
Cô không mặc đồ ngủ.
 
Anh ngây người trong chốc lát, vội vàng ngồi dậy, dáng vẻ có chút nhếch nhác.
 
Khương Mạt ôm chăn chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
 
Cô đã phải chuẩn bị tâm lý rất lớn mới quyết định làm như vậy.
 
Thẩm Vân âm thầm hít vào một hơi, cô ngồi dậy, lộ ra một nửa bờ vai trắng như tuyết, anh nhìn một cái vội chuyển ánh mắt sang hướng khác, ngồi xích lại kéo chăn che lại cẩn thận cho cô, giọng nói có chút khàn: “Đừng nghịch, mau ngủ đi.”
 
Cô giơ chân đạp anh một cái, trừng mắt nhìn anh, sau đó nằm trở lại giường, quay lưng lại lấy chăn trùm đầu không để ý đến anh.
 
Trong cái kén nhỏ, mặt Khương Mạt đỏ au nóng rực.
 
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, thế mà anh lại không nhận tình.
 
Xấu xa, biến thái, sau này đừng mơ động vào cô nữa.
 
Một lúc sau, giường chỗ bên cạnh cô lún xuống, anh nằm xuống sau lưng cô.
 
Cách lớp chăn mỏng manh, một cánh tay đặt lên eo cô, Khương Mạt tức hừ hừ đẩy ra. 
 
Người đàn ông không động đậy, càng ôm chặt hơn.
 

Cô cũng lười giãy giụa, mặc kệ anh.
 
Lại qua một lúc mới nghe thấy giọng nói do dự của anh: “Ca ca cũng muốn, nhưng bây giờ chưa phải lúc…...lỡ như người đàn bà đó muốn quay trở lại, lại đúng lúc anh làm em bị thương thì sao? Hơn nữa, kể cả đã làm biện pháp an toàn cũng có khả năng có thai…...quá nguy hiểm.”
 
Cứ cho là mọi chuyện đều thuận lợi, sinh con thì làm thế nào? Cứ cho là sinh con thuận lợi, lỡ như người đàn bà đó điên lên muốn cơ thể con của bọn họ thì làm thế nào?
 
Có một số chuyện không dám nghĩ đến, càng nghĩ càng đáng sợ.
 
Trước khi rửa cốc anh còn từng nghĩ dỗ dành cô gái nhỏ của anh, làm một số chuyện chỉ người lớn mới có thể làm, nhưng cái camera đó đã đánh vỡ tất cả ý niệm của anh.
 
Khương Mạt đột nhiên chui ra từ trong chăn, túm lấy cái gối ôm bên cạnh che mặt anh lại, hung hăng nói: “Mau đi ngủ, sau này không được nhắc lại chuyện này nữa!”
 
Mất mặt quá đi!
 
Tiếng cười nhỏ của đàn ông tràn ra từ dưới gối, chọc Khương Mạt lại tức giận cho anh thêm một cái gối ôm nữa.
 
Vài ngày sau, Khương Mạt nhận được biên lai của cảnh sát.
 
Người lẻn vào nhà lắp trộm camera là một tên trộm chuyên nghiệp, cảnh sát đã bắt được tên trộm này rồi.
 
Nhưng tên trộm nói hắn ta cũng không biết đó là nhà ai, chỉ là thuận tay lắp một cái camera, chuẩn bị quay lại bán video.
 
Thẩm Vân không hề tin loại lời nói này, nhưng anh cũng biết bên cảnh sát không tra hỏi ra được thứ khác nữa rồi.
 
Loại ăn cắp chuyên nghiệp này, tạm giam vài hôm đối với bọn chúng không thành vấn đề, cùng lắm cho một khoản tiền liền có thể khiến bọn chúng im như thóc.
 
Thần kinh Thẩm Vân căng chặt đến đỉnh điểm khi mở phiên tòa chính thức được mở.
 
Khương Mạt cảm thấy cả người anh giống như một cậy cung bị kéo căng đến cực hạn, có thể bị đứt bất cứ lúc nào.
 
Ngày mở phiên toà, thời tiết đẹp lạ thường.
 
Trước cổng toà án, Khương Mạt nhìn thấy Chu Thiến Thiến từ xa đi đến, trên người toàn hàng hiệu, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn thấy cô vậy mà lại cười.
 
Đợi cô ta đi vào, Khương Mạt quay đầu hỏi Thẩm Vân: “Cô ta vui vẻ như vậy là đã chuẩn bị xong rời khỏi cơ thể Chu Thiến Thiến, định bùng tiền em phải không?”
 
Trong phiên toà, Khương Mạt không hề có cơ hội lên tiếng, cả quá trình chỉ cần đi theo luật sư của cô là được.
 
Nghê Bạt tìm cho cô luật sư tốt nhất, giỏi kiện tụng về mặt này nhất, hơn nữa Khương Mạt vốn đứng về bên có lý, bên Chu Thiến Thiến căn bản không có lực chống đỡ.
 
Cuối cùng, thẩm phán gõ búa, bắt đầu tuyên bố kết quả thẩm phán:
 
“....Hiện tại phán xử bị cáo Chu Thiến Thiến bồi thường tổn thất danh dự cho nguyên cáo Khương Mạt ba triệu nhân dân tệ, đồng thời công khai xin lỗi với nguyên cáo, ra lệnh cưỡng chế Chu Thiến Thiến phải hoàn thành trong vòng một tháng. Phán quyết của bổn tọa được tuyên án bằng lời nói, giấy phán quyết trong vòng năm ngày sẽ được gửi đến cho bị cáo, nếu như không phục phán quyết……”
 
Khương Mạt nhìn Thẳng vào mắt Chu Thiến Thiến, đối phương quả thật như muốn ăn tươi nuốt sống cô, lòng trắng mắt đều trở lên đỏ au.
 
Khương Mạt bị cô ta nhìn vô cùng không thoải mái, theo bản năng đi tìm Thẩm Vân.
 
Anh ngồi ở chỗ gần phía trước nhất trong thính phòng, ánh mắt nhìn cô không rời, bọng mắt phía sau cặp kính phủ lên một tầng màu xanh nhạt, mới có mấy ngày, dường như anh đã gầy đi một chút.
 
Khương Mạt nhìn anh có chút thất thần, mấy ngày hôm nay anh đều không nghỉ ngơi tốt, lúc sau lưng cô, thuốc lá gần như không rời tay.
 
Một tiếng kết thúc phiên toà, gọi tỉnh thần trí Khương Mạt, cô vội vàng cùng luật sư đi ra ngoài.
 
Thẩm Vân và Hoa Minh đều là người đến nghe phán quyết, không đi cùng đường với cô.
 
Cô vừa đi ra, đang cảm ơn luật sư, Chu Thiến Thiến giẫm trên giày cao gót đi thẳng về phía cô, trên mặt mang theo nụ cười khiến người khác nhìn vào cực kì không thoải mái.

____________

 Chương 56

Khương Mạt nghĩ đến Thẩm Vân, phòng bị theo bản năng.


 


Trên miệng Chu Thiến Thiến treo nụ cười hung tợn, đi đến trước mặt cô, đột nhiên cúi đầu nói một câu: “Khương Mạt, cô thật đáng thương, dùng người đàn ông tôi dùng qua, cảm giác rất thoải mái phải không?”

 


Biểu tình trên gương mặt Khương Mạt có chút trống rỗng, dường như bị câu nói này của cô ta làm cho bất ngờ.


 


Trong lòng Chu Thiến Thiến có một loại cảm cảm giác sung sướng vặn vẹo, mấy ngày hôm nay cô ta tỉnh táo hơn nhiều, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt những chuyện trước đây không hiểu.


 


Tại sao Thẩm Vân sau khi kết hôn với cô ta lại như biến thành người khác, mà Khương Mạt thực sự vừa tỉnh lại lập tức thành bộ dáng phu thê ân ái, cô ta bị lộ tẩy rồi.


 


Điều này làm cô ta càng hận càng không cam tâm.


 


Rõ ràng cô ta ở bên cạnh người đàn ông đó lâu nhất, dựa vào cái gì mà Khương Mạt có thể độc chiếm trái tim anh?


 


Vì xả nỗi giận này, cô ta thậm chí không ngần ngại bạo lộ thân phận của mình.


 


Dù sao thì cô ta cũng đã tìm được cơ hội cần rời khỏi cơ thể này.


Khương Mạt cảm thấy người phụ nữ xuyên không này có phải đầu có vấn đề không thế, cho dù Thẩm Vân có hôn hay ôm cô ta thì cũng là dùng cơ thể của cô, cô có gì đáng tức giận?


 


Đệch, cô thật sự tức giận.


 


Đánh người ở trước tòa án sẽ không bị chú cảnh sát mời đi uống trà đấy chứ?


 


Cô đang định mở miệng, trước mắt lóe lên một bóng người, không biết Thẩm Vân từ đâu chạy đến, kéo cô ra sau lưng, chắn giữa cô và người phụ nữ xuyên không.


 


Thẩm Vân ra khỏi toà án liền đi tìm cô, mỗi lần cô gái nhỏ của anh lại gần người đàn bà xuyên không đó anh đều không cách nào bình tĩnh được.


 


Tìm nửa ngày không nhìn thấy người, kết quả thì ra cô lại đang nói chuyện với người phụ nữ xuyên không!


 


Hai người cách nhau rất gần!


 


Dây thần kinh căng chặt của anh lập tức đứt phựt.


 


Anh xông đến, kéo cô ra sau lưng, nhìn thẳng vào người đàn bà đó.


 


“Chu tiểu thư đang xin lỗi vợ tôi sao?” Lời nói của anh không khống chế được lộ ra sự sắc nhọn.


 


Khương Mạt bị anh chắn phía trước, thò đầu nhìn ra ngoài, vừa lộ đầu liền bị anh ấn ngược trở lại.


 


Cô nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, tay túm lấy eo áo anh, ngoan ngoãn ở phía sau lưng anh.


 


Chu Thiến Thiến nhìn Thẩm Vân, lại nhìn Khương Mạt được anh chắn phía sau chỉ lộ ra một cánh tay, nghiến răng muốn vỡ vụn.


 


Cô ta che miệng cười cố tỏ ra phong tình, tiến đến trước mặt Thẩm Vân.


 


Thẩm Vân theo trực giác muốn lùi lại, nhưng phía sau là Khương Mạt, anh gồng mình nhịn xuống cảm giác ghê tởm, đứng bất động.


 


Anh ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, giống như mười năm trước, khiến anh mỗi lần ngửi thấy đều buồn nôn.


 


Chu Thiến Thiến kiễng mũi chân, ghé sát tai anh thở một hơi, thấp giọng nói: “Thẩm Vân, còn nhớ chiếc nhẫn lúc cầu hôn anh tặng cho em không?”


 


Chu Thiến Thiến hài lòng nhìn đồng tử màu nâu của người đàn ông mãnh liệt co lại, trong lòng cực kì sảng khoái.


 


Dù sao cô ta cũng sắp rời khỏi cơ thể này rồi, đâm một phát lên tim đôi cẩu nam nữ này, chuyện vui vẻ này tại sao cô ta lại không làm?


 


Nghĩ đến Thẩm Vân và Khương Mạt sau khi nghe được lời nói của cô ta có bao nhiêu chấn động, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu sụp đổ, bao nhiêu để ý thì cô ta lại  cùng vui vẻ, đến việc lại phải lãng phí một cơ hội xuyên không cũng có thể bỏ qua.


 


Khương Mạt thấy cô ta dám tán tỉnh Thẩm Vân trước mặt cô thì muốn bùng nổ, vùng vẫy muốn đi ra lại bị Thẩm Vân ấn chặt lại, không cho cô động đậy.


 


Nhưng miệng cô có thể động: “Nhẫn? Nhẫn gì? Ồ, Thẩm Vân nói cái trước đây quá low không xứng với tôi, muốn mua cái mới cho tôi.”


 


Sắc mặt Chu Thiến Thiến thay đổi, nụ cười trên mặt như muốn nứt ra.


 


Câu này có ý gì? Là nói cô ta chỉ xứng với nhẫn low sao?


 


Cô ta hận nhất người khác nói cô ta low, câu nói này của Khương Mạt quả thật chọc vào phổi cô ta.


 


Nhưng một giây sau nghĩ đến đối tượng xuyên vào tiếp theo cô ta lại mỉm cười, tặng hai người một nụ hôn gió, nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”


 


Nói xong cô ta quay người vui vẻ bỏ đi.


 


Vừa đi được hai bước liền gặp mấy người đàn ông đón đầu phía trước, chặn cô ta lại, hỏi: “Cô là Chu Thiến Thiến?”


 


Chu Thiến Thiến vén tóc, gật đầu: “Có chuyện gì không?”


 


Một người đứng trước lấy ra giấy chứng nhận, mở ra: “Chúng tôi là người của cục công an thành phố B, nghi ngờ cô chỉ thị Vương Cường đột nhập phi pháp vào nhà quay trộm chủ hộ Khương Mạt, mời đi cùng chúng tôi một chuyến.”


 


Nụ cười đắc ý trên mặt Chu Thiến Thiến lập tức đông cứng, cô ta thét chói tai: “Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Dựa vào cái gì bắt tôi…”


 


Khương Mạt trợn mắt há mồm nhìn Chu Thiến Thiến vừa rồi còn dương dương tự đắc bị cảnh sát đưa đi, vị cảnh sát này lại vừa đúng là người lần trước đến nhà cô, cũng nhìn thấy Khương Mạt, đi về hướng cô.


 


“Thẩm tiên sinh, Khương tiểu thư.” Chào hỏi một tiếng, sau đó tường thuật lại đơn giản tiến triển của vụ án.


 


Vốn dĩ bọn họ tưởng Vương Cường (tên ăn trộm lúc trước) là thủ phạm duy nhất, không ngờ hôm qua Vương Cường đột nhiên đến đầu thú, nói hắn ta bị người khác sai bảo, còn lấy ra chứng cứ ghi chép chuyển tiền, đối phương là Chu Thiến Thiến.


 


Anh ta nói: “Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn , Chu Thiến Thiến sẽ bị xử tạm giam dưới mười năm ngày.”


 


Khương Mạt: “Cảm ơn chú cảnh sát, xin hãy nhốt cô ta thêm vài ngày.”


 


Hi vọng cô ta đừng tìm được cơ thể mới quá nhanh, ít nhất đợi ngồi tù xong hãng tìm được, nếu không Chu Thiến Thiến thật sự tỉnh lại phát hiện bản thân bị tạm giam thì đáng thương biết mấy.


 


Cảnh sát cười cười: “Chúng tôi sẽ xử lý công bằng.”


 


Tiễn đồng chí cảnh sát đi, tay Thẩm Vân đột nhiên bị Khương Mạt vung ra.


 


“Mạt Mạt…..”


 


“Không muốn bị em đánh thì mau cút xa một chút.”


 


Khương Mạt nhịn đến mặt đỏ au, nhìn anh một cái liền xoay người rời đi.


 


Thẩm Vân sững sờ một chút, vội vã đuổi theo.


 


Tức chết mất tức chết mất tức chết mất!


 


Cho dù biết là người phụ nữ xuyên không cố ý chọc tức cô, nhưng cô vẫn tức giận.


 


Cái gì gọi là cô dùng người đàn ông cô ta đã dùng qua? Cô ta đã dùng thế nào?


 


Còn cả nhẫn, Thẩm Vân mua nhẫn cho cô ta, cô còn chưa có nhân đây.


 


“Chị Mạt…..” Hoa Minh nhìn thấy Khương Mạt mặt mày cau có đi đến, bảo bối Thẩm Vân của cô đi theo phía sau, có chút không hiểu gì.


 


Thánh A La ơi, không ngờ cũng có ngày chị Mạt tỏ thái độ với ông xã bảo bối của chị ấy!


 


Khương Mạt lạnh mặt: “Đi, chúng ta về công ty.”


 


Khi cô đến là ngồi xe Thẩm Vân, nhưng Hoa Minh cũng lái xe đến, vừa mở cửa xe liền bị người đàn ông phía sau giữ lại.


 


“Khương Mạt Mạt, em giận cái gì hả?” Thẩm Vân hỏi.


 


Khương Mạt càng giận hơn, giơ chân đạp anh một cước, xụ mặt: “Buông tay, nếu không em sẽ tẩn anh một trận.”


 


Thẩm Vân cứng rắn chịu một cước của cô mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Khương Mạt Mạt, đây là em đang bạo lực gia đình.”


 


Khương Mạt tức giận lại đạp anh thêm một phát, nhưng có điều cuối cùng lại không nhẫn tâm, không dùng lực: “Em bạo lực gia đình đấy, em không những bạo lực gia đình mà em còn muốn chia tay với anh!”


 


Thẩm Vân cười cười: “Không chia được, chúng ta kết hôn rồi.”


 


Khương Mạt: “.........”


 


“Vậy thì ly hôn!” Cô cứng đầu.


 


“Được….”


 


Được?! Vậy là anh còn dám nói được.


 


“....Vậy chúng ta ly hôn trên hình thức lời nói, tạm ly hôn mười phút vậy, đợi em hết giận nghe ca ca giải thích, được không?”


 


Khóe miệng Khương Mạt cong lên, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười, may mà cô phản ứng nhanh, nhanh chóng ép ngược lại, trừng mắt nhìn anh: “Ít nhất phải ly hôn một ngày.”


 


Thẩm Vân thuận thế kéo cô ra xa xe của Hoa Minh, đưa đến trước xe Sin của anh, mở đưa đưa cô ngồi vào trong, cong lưng mỉm cười: “Thương lượng một chút, lúc ly hôn cho ca ca một cơ hội giải thích, được không?”


 


Khương Mạt hừ một tiếng, không để ý đến anh.


 


Thẩm Vân cười, cúi người hôn lên đỉnh đầu cô: “Ngoan~”


 


Ngoan cái bíp à mà ngoan, coi cô như trẻ con mà dỗ sao?


 


Cô dùng lực đẩy anh ra, mặt nghiêm túc: “Thẩm tiên sinh, xin anh tôn trọng một chút, chúng ta đã ly hôn rồi, anh còn như vậy em sẽ kiện anh quấy rối tình dục.”


 


Thẩm Vân vội vàng giơ tay đầu hàng.


 


Hoa Minh trợn mắt há mồm nhìn hai người, ly hôn mười phút? Đây là loại hình tình thú vợ chồng mới sao?


 


Cái đệt, Tạ Tiểu Lâu quả nhiên nói không sai, đôi cẩu nam nữ này!


 


Cẩu nam nhân đóng cửa xe lại, dùng tay ra hiệu cho Hoa Minh anh đưa Khương Mạt đi trước, mở cửa bên kia xe ngồi vào. Hoa Minh một bên trong lòng điên cuồng nói móc, một bên nở nụ cười tiêu chuẩn công việc nhìn theo tiễn đôi cẩu nam nữ rời đi.


 


Khương Mạt là người không giỏi giấu tâm tư, đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm Vân giải thích, lập tức không nhịn được nữa, tức giận đùng đùng túm lấy caravat của người đàn ông, dùng lực kéo xuống, ngồi lên đùi anh, hung dữ nói: “Chồng cũ Thẩm, anh mau thành thực khai ra, cô ta đã dùng anh như thế nào?”


 


Thẩm Vân ho một tiếng, tổ chức sắp xếp lại lời nói trong lòng, cẩn thận từng li từng tí bắt đầu thăm dò: “Từng nắm tay….”


 


Lúc vẫn chưa chắc chắn cô bị đổi hồn, vì để thăm dò người đàn bà đó.


 


Khương Mạt căng mặt: “Còn gì nữa?”


 


“Từng ôm qua….”


 


Vì để cô ta yên tâm, ngoan ngoãn cùng anh đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.


 


“Còn gì nữa?”


 


“Lúc cầu hôn…..đã đeo nhẫn cho cô ta.” Thấy sắc mặt Khương Mạt thay đổi, anh lập tức bổ sung: “Anh chỉ muốn giữ chặt cơ thể em, sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn không hề gặp lại cô ta. Đến một ngón tay cũng chưa từng động vào.”


 


Đêm tân hôn anh cũng một mình trải qua trong phòng tân hôn của bọn họ.


 


Khương Mạt nhìn anh một cái, đột nhiên buông tay, ngồi xuống khỏi đùi anh, quay lưng lại không để ý đến anh.


 


Trong lòng Thẩm Vân kêu lộp bộp, không biết bản thân đã nói sai ở đâu.


 


Lúc đó anh không biết mục đích của người đàn bà xuyên không là gì, cũng không biết liệu cô ta có rời khỏi thân thể cô hay không, chỉ là chấp niệm trong lòng, không muốn cứ như vậy từ bỏ, dùng toàn bộ sức lực để duy trì tia hy vọng mờ mịt mỏng manh ấy.


 


“Mạt Mạt….” Anh thấp giọng gọi cô.


 


Khương Mạt vẫn xoay lưng lại không để ý đến anh.


 


Thẩm Thâm kéo áo cô nhè nhẹ, tâm trạng thấp thỏm: “Khương Mạt Mạt, lần đầu tiên anh nắm tay con gái là em, nụ hôn đầu cũng là em, đêm đầu tiên….khụ, cũng là em, sau này đều là em, chỉ có em….”


 


Khương Mạt quay đầu, vành mắt có chút đỏ: “Cái gì mà sau này với không sau này, bây giờ chúng ta đang là chồng cũ vợ cũ.”


 


Mua nhẫn cưới cũng thôi đi, loại chuyện như đi cục dân chính, cả đời chỉ có thể có một lần, kết quả cô lại để lỡ mất.


 


Lúc mới tỉnh lại biết mình kết hôn với anh còn trộm cười, giờ bị hiện thực tàn khốc vạch trần, chỉ sót lại tiếc nuối và tủi thân.


 


Rõ ràng những chuyện này đều nên là cô làm cùng anh.


 


Khương Mạt Mạt đột nhiên túm lấy caravat của anh lần nữa, ánh mắt kiên định: “Thẩm Vân, chúng ta đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi!”


 


Thẩm Vân: “......?!”


 


Lúc này, Chu Thiến Thiến bị nhốt trong phòng tạm giam.


 


Cô ta tức giận đi đi lại lại trong phòng, nói với hệ thống: “Mi vẫn chưa tìm được cơ hội sao? Mi mau nhìn xem bây giờ ta đang ở chỗ nào?!”


 


Hệ thống: “Dù sao thân phận của Thẩm Thanh cũng đặc biệt, muốn tìm được cơ hội không phải chuyện dễ dàng.”


 


Chu Thiến Thiến sắp phát điên rồi: “Vậy mi muốn ta ở trong trại giam mười lăm ngày sao? Đây là trại giam đấy!”


 


Hệ thống: “Là cô cố chấp muốn chọn người nhà họ Thẩm, nếu cô thay đổi mục tiêu, trong vòng ba ngày có thể tìm được đối tượng phù hợp.”


 


…..Đúng, Thẩm Thanh là do cô ta tự mình chọn.


 


Thẩm Gia là danh môn vọng tộc chính thống, Thẩm Vân không có địa vị trong Thẩm gia, nhưng chị họ Thẩm Thanh của anh thì khác.


 


Ngoài Thẩm Vân, Thẩm Thanh là cháu nội duy nhất nhà họ Thẩm, là con gái duy nhất của chú thím Thẩm Vân, lớn hơn Thẩm Vân một tuổi, hiện tại đang là phó tổng tài của tập đoàn Thẩm Thị.


 


Lúc trước khi cô ta còn ở trong cơ thể Khương Mạt, từng gặp qua mấy lần, khí thế bức người.


 


So với kiểu bạch phú mỹ đẳng cấp cao như Thẩm Thanh, Chu Thiến Thiến cũng chỉ là con gái của nhà giàu mới nổi có chút tiền.


 


Cô ta lấy được cả Thẩm gia, cô ta muốn để cho hai tên tiện nhân Thẩm Vân và Khương Mạt cúi đầu nhỏ giọng khổ sở cầu xin trước mặt cô ta.


 


Vì chuyện này, cô ta tình nguyện đợi.


 


Không phải chỉ là mười lăm ngày trong trại giam sao, cô ta đợi được.


 


Khương Mạt còn chưa đợi được cùng Thẩm Vân đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn thì đã đợi được một cuộc điện thoại lạ.


 


Nhà mới rất lâu không có người đến ở, mặc dù có mời người quét dọn đến dọn dẹp, nhưng có một số nơi không tiện để người ngoài vào, ví dụ như phòng ngủ.


 


Sáng sớm tỉnh dậy, Thẩm Vân vào phòng tắm tắm rửa, Khương Mạt ở bên ngoài thay ga giường, cô không muốn nhìn thấy tấm ga giường in chữ song hỷ đỏ chói ấy nữa.


 


Vừa mới vén ga giường lên, mở tủ ra, cả người cô đều không ổn.


 


Đầy ắp một tủ, toàn bộ đều là những đồ dùng trên giường kiểu dáng giống nhau, hận không thể dán ba chữ ‘phòng tân hôn' lên trán.


 


Khương Mạt nghiến răng, hét về phía phòng tắm: “Em muốn mua ga giường mới!”


 


Trong phòng tắm, Thẩm Vân vừa nghĩ liền biết nguyên nhân, anh nhịn xuống ý cười trên miệng: “Vẫn còn rất nhiều chưa dùng đến, đừng mua nữa, rất lãng phí tiền, bình thường em kiếm tiền nuôi gia đình vất vả lắm rồi.”


 


Khương Mạt: “......”


 


Cô đang cạn lời, điện thoại Thẩm Vân để ở bên ngoài reo lên.


 


Cô lại gần xem, trên màn hình nhấp nháy ba chữ: Hà Mỹ Nhàn.


 


Thím của Thẩm Vân tại sao lại đột nhiên gọi cho anh.


 


Thẩm Vân hỏi: “Ai gọi đến vậy?”


 


Khương Mạt: “Thím của anh. Có nhận không?”


 


Cô vẫn còn nhớ lúc nhỏ khi bố mẹ Thẩm Vân ly hôn, sau đó bố anh cũng qua đời, người đàn bà này đã đối xử với anh như thế nào.


 


Lúc này gọi điện tới nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.


 


Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, không khí yên tĩnh một giây, cửa mở ra một khe nhỏ: “Đưa cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi