Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...."> Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...." />

THẦN TỌA

......

Từ trong động phủ đi ra ngoài, cương phong trong Thần Tiêu sơn thổi tới mặt đột nhiên thanh tỉnh rất nhiều.

Ma Kiếm trưởng lão quay đầu lại nhìn một cái, thu hồi ánh mắt.

- Chuyện này, ngươi chuẩn bị làm như thế nào?

Ma Kiếm trưởng lão mở miệng nói:

- Ba ngày sau, hung hiểm nặng nề. Ngươi cả đời thu ba người đồ đệ, đồ đệ thứ nhất trầm mê trong khúc mắc, đồ đệ thứ hai phản bội ngươi, đây là người đồ đệ thứ ba cũng là đệ tử tốt nhất, xuất sắc nhất của ngươi. Tương lai ngươi có lẽ còn có thể thu thêm đệ tử, nhưng tuyệt đối sẽ không thể xuất sắc hơn so với người này. Thật muốn nhìn hắn bị tông môn hủy đi sao?

- Sẽ không tiếp tục thu đồ đệ nữa rồi.

Chấp Pháp trưởng lão ngẩng đầu nhìn bóng đêm, chỉ cảm thấy thương mang vô cùng.

Hắn cũng chỉ là người, không thể nào thừa nhận đã kích không ngừng.

Hơn một nghìn năm này trầm trầm phù phù, mỗi một lần thu đồ đệ đều là một lần đả kích.

Thời gian hơn một nghìn năm dung mạo của hắn không có biến già, nhưng tâm... lại là già nua rồi!

Lần này đi Địa Ngục đại thế giới hắn mặc dù chiếm được Hung thú chi noãn, cũng tiến hóa đến Tiên Đạo đệ lục trọng, nhưng mà trong biến cố lần này liên quan đến rất nhiều trưởng lão, đại trưởng lão, chưởng giáo, Thần tử, lực lượng của hắn vẫn là cực kỳ nhỏ bé.

Chấp Pháp điện vẫn còn quá yếu rồi.

- Tận sức mình, nghe thiên mệnh đi!...

Chấp Pháp trưởng lão giang hai tay, một quả thần phù ám kim sắc nổ vang một tiếng, phá không mà ra, hóa thành một đạo ô hồng cự đại biến mất ở trong hư không, lướt về phía chỗ sâu vũ trụ xa xôi.

Cái 'Thần phù' này là năm đó lão tiếp chưởng Chấp Pháp điện, sư phụ của lão đích thân giao cho, chỉ ở lúc khẩn cấp nhất mới có thể sử dụng.

Năm đó trong lúc hai điện xung đột, Chấp Pháp điện xuống dốc hắn cũng không dùng đến mai thần phù này. Thời gian hơn một nghìn năm, hôm nay rốt cuộc vì Lâm Hi mà sử dụng đến.

Đây cũng là phương pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến, cũng là có thể làm được, có thể thay đổi cục diện!

Vũ trụ vô cùng vô tận, Thần Tiêu sơn cách chỗ sâu vũ trụ lại càng là đường xá xa xôi, cách vô số thời không. Chấp Pháp trưởng lão cũng không biết 'sư phụ' có thể nhận được hay không.

Song đúng như trong lòng hắn suy nghĩ, làm hết sức, nghe thiên mệnh....

......

Cùng lúc đó, trong một tòa đại điện ở thượng không Thần Tiêu sơn.

Hư không yên tĩnh, đại điện trống trải, một đạo bạch ảnh ngồi ở dưới đất, không hề nhúc nhích.

Trong cả Thần Tiêu tông, trừ Lâm Hi ra, Lý Thu Bạch đại khái lúc này là người bình tĩnh nhất.

Hắn mặt một thân tố bào, vẻ mặt tự nhiên không câu chấp, hiện ra khí độ của cường giả, hư không sau lưng từng con cự tượng như ẩn như hiện. Từ nửa năm trước đến hiện tại, Lý Thu Bạch một mực yên tĩnh tu luyện trong khắc khổ.

- Còn có ba ngày nữa...

Lý Thu Bạch mở mắt, bạo xạ ra từng đạo tinh mang, nhưng dần dần quy về bình tĩnh.

'Nuôi binh ngàn ngày, dùng ở nhất thời', trong vòng nửa năm ngắn ngủn này bằng vào tích lũy hùng hậu, tiến cảnh của Lý Thu Bạch so với quá khứ hai mươi năm trước đều nhanh hơn.

Mặc dù tiến cảnh trong khoảng thời gian này phần lớn đều là lợi ích không ngừng áp chế công lực của tự mình hai mươi năm trước cùng với sưu tập đại lượng bảo vật, cùng đầu Viễn cổ Long Tượng còn nhỏ kia, nhưng trong lòng Lý Thu Bạch hiểu rõ, chính mình sở dĩ có thể ở trong thời gian nửa năm thành tựu Tiên Hoàng, vẫn cùng một nhóm người khác, hoặc là nói một cái thế lực trợ giúp không thoát khỏi quan hệ.

- Thật là lợi hại a!

Lý Thu Bạch đột nhiên không nhịn được cảm khái nói.

Lúc ban đầu ra mặt chèn ép Lâm Hi, ấn tượng đối với hắn dừng lại ở trình độ 'Cậy tài khinh người, mục vô huynh trưởng, ngang ngược càn rỡ'. Nhưng hôm nay tấn thăng Tiên Hoàng, lúc nghe được đối thủ đồng dạng cũng thành tựu Tiên Hoàng, mặc dù thân là đối thủ nhưng trong lòng Lý Thu Bạch cũng nhịn không được dâng lên một cỗ bội phục nhàn nhạt.

- Cuồng thì có điên cuồng, quả thật cũng có tài!

Đây là đánh giá của Lý Thu Bạch đối với Lâm Hi hiện tại. Tiên Đạo đại thế giới lấy thực lực tối thượng, mặc dù thái độ cùng lập trường đối với Lâm Hi vẫn không có thay đổi nhưng cái này cũng không làm trở ngại Lý Thu Bạch bội phục sư đệ mới xuất hiện này.

Hắn cũng không phải là loại người coi trời bằng vung, không tốt nhìn người khác. Cho dù là địch nhân, nếu như có chỗ hơn người vẫn sẽ thừa nhận.

Điểm này cùng Không Thánh Vương có khác nhau về bản chất.

Chẳng qua là Lý Thu Bạch vẫn là khó mà tin được Lâm Hi lại mạnh đến trình độ có thể giết chết Tội sắc tiên hoàng Tiết Đạo Quang cùng hơn hai mươi tên đệ tử chân truyền.

Bên trong những người bị giết kia ít nhất còn bao gồm bốn gã Tiên Hoàng.

Đây cũng không phải là Tiên Hoàng cảnh đơn giản liền có thể làm được!

Song sự thật bày ra ở trước mắt, gần đây bên trong tông sôi sùng sục cùng với phong phong vũ vũ đủ để nói rõ vấn đề.

- Vô luận như thế nào đều sẽ không lui bước.

Trong lòng Lý Thu Bạch thản nhiên nói, ánh mắt sáng như tuyết, kiên định như sắt.

Trong lòng hắn hiểu rõ, hôm nay truyền thuyết là thật, ba ngày sau Tử Vong chi ước hắn chỉ sợ không phải là đối thủ của Lâm Hi, nhưng là dù vậy hắn cũng sẽ không chút lùi bước.

Đây là vấn đề về nguyên tắc!

Chỉ cần là chết ở trên tay cường giả, thẳng thắn vô tư, liền là một loại oanh oanh liệt liệt, chết kiểu tôn kính. Là một tu sĩ, đây chính là số mệnh!

Loại ý nghĩ này cũng không có nghĩa là buông tha cho, vô luận như thế nào chỉ cần còn có một tia hi vọng, hắn cũng sẽ toàn lực phấn đấu, tuyệt không nương tay!

- Phanh phanh!

Nhưng vào lúc này, một trận cước bộ trầm trọng truyền đến, trong lòng Lý Thu Bạch vừa động, lập tức nhìn qua.

- Chiến huynh?

Lý Thu Bạch nhãn mâu nhảy lên, có chút kinh ngạc nói.

Chỉ thấy đại môn cao mằng ba người mở ra, người tới cước bộ trầm trọng mang theo mấy tên chân truyền đệ tử mà Lý Thu Bạch không quen biết đi đến, chính là Chiến Hỏa mà một tay Lý Thu Bạch cứu xuống.

- Lý huynh, Triệu huynh để cho ta tới mời ngươi. Là về Tử Vong chi ước ba ngày sau của ngươi cùng Lâm Hi.

Thanh âm của Chiến Hỏa vang dội, ông ông như sấm.

- Nga?

Nghe được Tử Vong chi ước, trong lòng Lý Thu Bạch vừa động, chỉ trầm ngâm chốc lát lập tức đứng lên:

- Chiến huynh, phiền toái ngươi dẫn đường đi.

Triệu huynh, chính là Triệu Bạch Long.

Lý Thu Bạch có thể được một phương của Thần tử trợ giúp chủ yếu nhất vẫn là công lao đề cử của Triệu Bạch Long này.

Chỉ chốc lát sau, đi theo Chiến Hỏa đã đến chỗ ở của Triệu Bạch Long, nhưng lúc bước vào đại điện, trước mắt lại là quang mang chợt lóe, đột nhiên tiến nhập vào một cái không gian xạ lạ càng lớn hơn.

- Quả nhiên..., có kỳ hoặc khác.

Phát hiện trước mắt cũng không phải là chỗ ở của Triệu Bạch Long, Lý Thu Bạch cũng không cảm thấy kỳ quái. Từ khi bắt đầu đi cùng Triệu Bạch Long, hắn liền biết sẽ có một ngày này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi