Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...."> Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...." />
"Nhiệm Vụ trưởng lão" có bạch quang hộ thể mờ mịt, trong tay mang theo một đạo nhân ảnh, đúng là "Thị Huyết lãnh tụ".
- Sư huynh.
Thị Huyết lãnh tụ nhìn qua, ánh mắt phục tạp, có chút vui sướng, có chút hưng phấn, lại có chút thương cảm:
- Rốt cuộc ngươi cũng chịu gặp ta.
Vài ngàn năm trước "Một môn ba huynh đệ", lần nữa tụ họp tận tập trung vào đây.
- Sư đệ, ngươi biết. Ta bị chưởng môn gông hình, thân bất do kỷ, không thể rời khỏi Thần Tiêu Tông, càng không có khả năng đi gặp ngươi.
Nhiệm Vụ trưởng lão thản nhiên nói.
Làm như nhớ tới chuyện cũ, hốc mắt Thị Huyết lãnh tụ ửng đỏ, trong miệng tức giận.
- Ngươi vốn không nên bị hình phạt này, năm đó thực lực ngươi vượt xa hắn, dựa theo quy củ chưởng môn Thần Tiêu chính là của ngươi. Các sư huynh cũng bởi vì không phục hắn cho nên mới tạo phản. Ta sáng lập tổ chức Thị Huyết cũng là như thế. Hắn trộm vị trí của ngươi, được tài nguyên bổn phái hỗ trợ, tu vi đột nhiên tăng mạnh mới có thể đột phá lên Quỷ Thần Cảnh, tiến vào hạch tâm của vũ trụ.
- Tuy hắn ngồi ở vị trí chưởng môn, nhưng ở trong mắt những huynh đệ chúng ta năm đó chỉ có ngươi mới thật sự là chưởng môn.
Thị Huyết lãnh tụ nói.
- Vậy sao?
Một âm thanh hùng hồn truyền tới, trong nháy mắt một đạo sương mù hiện ra, trong nháy mắt đứng trên một ngôi sao cách đó không xa, Chưởng giáo Thần Tiêu mặc trường bào, đột nhiên cười nói:
- Đến bây giờ các ngươi còn cảm thấy chức chưởng môn của ta là trộm được à?
- Hừ!
Nhìn thấy Chưởng giáo Thần Tiêu, Thị Huyết lãnh tụ hốc mắt đỏ lên, đứng lên lạnh lùng nói:
- Trương Huyền Lâm, các ngươi tự vấn lòng, năm đó luận thực lực, luận danh vọng, ngươi có điểm nào vượt qua đại sư huynh. Năm đó thanh danh của ngươi cay nghiệt, ngươi bị chèn ép vẫn là đại sư huynh giúp ngươi. Kết quả ngươi lại lấy oán trả ơn, làm ra loại chuyện này, năm đó trong tông không ai phục ngươi cả.
- Đủ rồi, không cần nói nữa.
Nhiệm Vụ trưởng lão lắc đầu, nhìn qua Chưởng giáo Thần Tiêu nói:
- Trương Huyền Lâm, nói đi, ngươi muốn làm cái gì?
- Ha ha, sư huynh, lời này sai rồi. Không phải ta làm cái gì, mà là ngươi muốn làm cái gì? Lâm Hi kẻ này thân có tuyệt học trấn phái của Thái Nguyên Cung là Yên Diệt Đại Tiên Thuật, người khác không biết tới từ đâu, ta thì biết rõ, nhất định là ngươi truyền lại. Yên Diệt Đại Tiên Thuật này ngươi trong suốt mấy ngàn năm vẫn yên lặng không xuất ra, ai cũng không truyền, hôm nay tĩnh cực tư động, đột nhiên phá lệ truyền cho kẻ này, nhưng cũng không thu hắn làm đồ đệ.
Chưởng giáo Thần Tiêu cười nói:
- Sư huynh, ngươi bảo vệ hắn, đối đãi khác. Người khác nhìn không ra, ta còn không nhìn ra được sao? Sư huynh, kẻ này có thân phận gì mà ngươi ưu ái như thế, ngươi tĩnh cực tư động, rốt cuộc là muốn cái gì?
- Sư đệ, kẻ này thân phận gì ngươi chẳng lẻ không rõ sao? Cần gì phải cố lộng huyền hư.
Nhiệm Vụ trưởng lão thản nhiên nói.
- A, xác thực, nếu như từ xuất thân thì kẻ này xác thực trong sạch, không có vấn đề gì. Nhưng mà trong những năm qua, nhớ lại chuyện năm đó thì có chút rất khả nghi. Đều nói người có thiên phú càng cao thì càng tâm cao khí ngạo. -- sư huynh năm đó có thiên phú, thực lực, sau đó chịu ủy khuất rõ ràng có thể nhịn xuống, không giống như kẻ khác tức giận vùng lên, thật sự khả nghi ah!
Chưởng giáo Thần Tiêu mỉm cười nói.
- Ngươi quá đa nghi.
Nhiệm Vụ trưởng lão thản nhiên nói:
- Mỗi người đều có lựa chọn của mình, sư đệ lựa chọn rời khỏi, ta lựa chọn lưu lại, ngươi lựa chọn làm chưởng môn. Tính cách cho phép, tâm tính cho phép, cũng không nhất định phải làm ra lựa chọn khác.
- Ha ha ha, Đại sư huynh, nếu như là người khác nói không chừng ta đúng là sẽ tin đấy, nhưng mà ngươi thì ta tuyệt đối không tin.
Chưởng giáo Thần Tiêu lắc đầu, nói:
- Ngươi năm đó xuất đạo đã như mặt trời ban trưa, ngay cả đệ tử chân truyền của Thái Nguyên, Đâu Suất hai phái gặp ngươi phải xá dài ba xá. Tu sĩ Tiên Đạo có ghi chép tiến vào sâu nhất trong Địa ngục vẫn là ngươi lập ra. Ta đến bây giờ còn không hiểu rõ dùng thực lực của ngươi cô đọng Thần ma thể cũng tuyệt đối hỏa hầu không sâu, rốt cuộc vì sao có thể đi sâu vào trong Địa ngục như vậy?
- Đi tới đâu nhìn thấy cái gì, ngươi đến bây giờ còn chưa từng đề cập qua với người khác. Các môn phái trong Tiên Đạo Đại Thế Giới kinh doanh nhiều năm, đến bây giờ còn chưa có người nào phá được ghi chép mấy ngàn năm trước của ngươi. Nhưng mà chính vì nhân vật thiên tư hơn người đó lại có thể cam tâm tình nguyện, tâm bình khí hòa ở lại trong tông, làm một Nhiệm Vụ trưởng lão không có tiếng tăm gì, mỗi ngày xử lý chuyện vụn vặt, hơn nữa làm hơn một ngàn năm. Đại sư huynh, đừng nói là ta, cho dù là ngươi có tin được không?
Chưởng giáo Thần Tiêu nói.
- Trương Huyền Lãm, Đại sư huynh tâm tư nhân hậu, dùng danh vọng và thực lực của hắn năm đó, chỉ cần hắn nói một tiếng, các sư huynh đệ mỗi người đều ủng hộ hắn, ngươi cho rằng mình có thể làm chưởng môn? Hắn lui về Nhiệm Vụ đại điện, ẩn mà không ra, chỉ là vì chú trọng đại cục, để tránh thực lực của Thần Tiêu Tông giảm xúc, thành toàn cho ngươi làm chưởng môn. Ngươi lại đa nghi lo ngại, nói ra loại lời này đúng là tiểu nhân vô sỉ.
Thị Huyết lãnh tụ lạnh lùng nói.
- Ha ha, hơn bốn nghìn năm... Ta quan sát ngươi hơn bốn nghìn năm, vẫn không phát hiện ngươi có động tác gì. Nếu như ta không phải biết rõ một ít chi tiết, có lẽ vẫn thật sự tin tưởng. -- Đại sư huynh, trăm phương ngàn kế ẩn nhẫn khắp nơi rốt cuộc là đang đợi ai?
Nói xong câu cuối Chưởng giáo Thần Tiêu lạnh lùng nói.
"Nhiệm vụ trưởng lão" vốn lạnh nhạt thờ ơ, nhưng nghe đến câu sau cùng thì toàn thân chấn động. Tuy đã cực lực áp chế nhưng mà trong mắt cường giả như Chưởng giáo Thần Tiêu thì nhìn ra rõ ràng.
- Ha ha ha, quả là thế.... Đại sư huynh, ngươi vẫn quá không cẩn thận nha. Tất nhiên đã quyết định thì không nên nói ra. Dù những sư đệ của ngươi ở đây, tâm của ngươi vẫn quá mềm, bọn họ vẫn dây dưa, ngươi thì cải biến ước nguyện ban đầu, như vậy là thế nào hả đại sư huynh?
Chưởng giáo Thần Tiêu nói.
- Ngươi giám thị ta lâu như vậy, thật đúng là dụng tâm lương khổ nha.
Nhiệm Vụ trưởng lão mặt có một tia biến hóa, lần đầu tiên trào phúng nói ra.
- Đại sư huynh khen nhầm, dùng uy phong năm đó của đại sư huynh thì cho dù có xuống dốc, lại ít xuất hiện, nhưng mà có ai dám khinh thường? Tuy sư đệ sớm tấn chức Quỷ Thần Cảnh, thực sự vẫn nhớ tình xưa của sư huynh nha.
Chưởng giáo Thần Tiêu nói.
Nhiệm Vụ trưởng lão chỉ trầm mặc không nói, ánh mắt của hắn biến hóa, không ai nhìn ra cái gì.
Trong mắt Thị Huyết lãnh tụ hiện ra thần sắc hổ thẹn, mấy ngàn năm này bọn hắn họ nghĩ tất cả biện pháp, tiếp xúc "Đại sư huynh", buộc hắn đi ra khỏi Nhiệm Vụ đại điện, trọng đoạt đại vị chưởng môn, bổn ý là muốn giúp hắn, không nghĩ tới ngược lại là hại hắn.