Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...."> Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...." />
Lâm Hi mưu phản Thần Tiêu Tông, Ngũ Lôi phái cũng chỉ có thể phát triển ở hải ngoại.
Có đám cường giả đỉnh cấp của tổ chức Thị Huyết chăm nom, "Ngũ Lôi phái" về sau chẳng khác gì có cơ hội sống yên ổn.
Chuyện đối với Ngũ Lôi phái có lợi, đồng thời cũng làm tổ chức Thị Huyết có lợi, đây chính là chuyện bù trừ lợi ích.
Tiên Đạo Đại Thương Minh minh chủ "Thượng Quan Thánh Thông" vẫn nhìn qua song phương nói chuyện, nhìn thấy Lâm Hi làm ra những an bài này, cũng gật gật đầu.
Tuy hắn không thích thanh danh của tổ chức Thị Huyết, nhưng mà tổ chức Thị Huyết vẫn thật tình giúp hắn. Nếu như Lâm Hi cuối cùng trở mặt vô tình, trực tiếp cự tuyệt bọn họ thì quá vô tình vô nghĩa rồi.
Nhân vật như thế Thượng Quan Thánh Thông cũng xem thường, càng không cho con gái ở chung với hắn.
Hôm nay xử lý như vậy xem như vừa đúng, cũng thể hiện tình nghĩa của Lâm Hi.
- Kẻ này cũng được!
Trong mắt Thượng Quan Thánh Thông hiện ra một đạo quang mang, như có điều suy nghĩ, trong tối tăm dường như quyết định gì đó.
Hắn cũng không có đề điểm Lâm Hi, hắn muốn quan sát phẩm tính của Lâm Hi Hôm nay xem ra vẫn tương đối phù hợp tâm ý của hắn.
- Dao Tuyết, Lâm Hi này có chuyện cần làm. Ngươi bây giờ đã biết rõ bọn họ ở đâu rồi về sau lại đến tìm bọn họ là được.
Thượng Quan Thánh Thông nhìn mặt nói chuyện, biết rõ bọn người Lâm Hi có chuyện cần nói, mình có mặt thì không tiện.
Hơn nữa chuyện của Thần Tiêu Tông không chỉ ảnh hưởng một mình Lâm Hi, Tiên La Phái cũng phải điều chỉnh sách lược. Về phần Thượng Quan Dao Tuyết... tin tưởng Thần Tiêu Tông còn chưa tới mức làm gì nàng, nhưng mà hiện tại tránh đầu sóng ngọn gió là không miễn được, không thể đi cùng với Lâm Hi quá thân cận, để tránh chọc giận Thần Tiêu Tông.
Thượng Quan Thánh Thông cùng Thần Tiêu Tông phó chưởng môn có một chút ngừng lại, không có thi triển toàn lực, trong đó có cân nhắc này.
- Thế nhưng mà...
Lúc này Thượng Quan Dao Tuyết đâu nguyện ý rời khỏi, còn muốn lưu lại an ủi Lâm Hi, đối mặt phụ thân trừng mắt, trong nội tâm không nói nên lời.
- Đi thôi.
Thượng Quan Thánh Thông kéo tay Thượng Quan Dao Tuyết nói.
Nhưng mà Thượng Quan Dao Tuyết không có dời bước, chỉ nhìn qua Lâm Hi, không bỏ nói:
- Lâm Hi, ta về trước đi,... Ta ở Tiên Đạo Đại Thương Minh chờ ngươi, ngươi nhất định phải tới tìm ta đấy!
- Ân.
Lâm Hi trịnh trọng gật gật đầu.
Thượng Quan Dao Tuyết chuyển giận làm vui, rốt cục cười rộ lên.
- Ông!
Hào quang lóe lên, Thượng Quan Thánh Thông dẫn con gái biến mất.
- Đại nhân, ta cùng các huynh đệ đi an bài một chút.
Sở Hữu Đạo phản ứng cũng không chậm, thấy Thượng Quan Thánh Thông rời khỏi, biết rõ bọn người Lâm Hi cần nói chuyện, cáo từ đi trước, lập tức thản nhiên chìm vào đáy biển.
Trên mặt biển chỉ còn lại vài người.
Căn cứ của tổ chức Thị Huyết không phải trên mặt biển, mà ở dưới đáy biển.
Đại dương vô cùng bát ngát, đây là nơi bảo hộ tốt nhất.
Rất nhanh Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long cũng rời khỏi. Trên hòn đảo chỉ còn lại Sinh Mệnh Chi Môn, Lâm Hi, Thị Huyết lãnh tụ, Nhiệm Vụ trưởng lão bốn người.
- Ngươi có cái gì cần nói thì hỏi đi.
Đầu tiên đánh vỡ trầm mặc là "Nhiệm Vụ trưởng lão", hắn nhìn qua Lâm Hi, vẻ mặt mỉm cười, tựa hồ sớm đã biết rõ Lâm Hi có chuyện muốn hỏi hắn.
Lâm Hi trầm mặc, trong mắt có rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng nói:
- Trương Huyền Lãm nói... Ngươi vẫn đang chờ ta.
- Ngươi quả nhiên nghe được.
Nhiệm Vụ trưởng lão cười cười, cũng chửng suy nghĩ nhiều, năng lực của Thái Cổ Chân Long phi thường rộng rãi, một Vạn Thần Thần Đồ không ngăn được tri giác của Thái Cổ Chân Long, -- dù sao đây là lĩnh vực mà nó hiểu nhất.
- Không sai! Ta ở Nhiệm Vụ đại điện mấy ngàn năm, ẩn nhẫn không xuất ra cũng bởi vì một lời hứa.
Nhiệm Vụ trưởng lão mở miệng đã hấp dẫn người ta chú ý, ngay cả Sinh Mệnh Chi Môn cũng hiếu kỳ. Thị Huyết lãnh tụ nhìn qua "Đại sư huynh", con mắt khó tin nổi.
Đối với "Đại sư huynh" năm đó ẩn nhẫn không ra, ủy khuất không rời đi, năm đó các sư huynh đệ từng có rất nhiều phỏng đoán, cũng có rất nhiều oán hận, nhưng không có nghĩ đến là vì một lời hứa.
Đây cũng là nguyên nhân hắn ở lại.
Vì một "Lời hứa" mà chờ suốt bốn ngàn năm, tuyệt đối không phải đợi rỗi rãnh.
- Sư đệ, ta biết rõ các ngươi năm đó với chuyện ta có được truyền thừa đều rất ngạc nhiên. Nhưng mà những chuyện này ta chưa bao giờ nói thêm. Nhưng mà hứa hẹn năm đó đã hoàn thành, hôm nay cũng không cần phải giấu diếm.
Nhiệm Vụ Đại trưởng lão nói xong, lấy ra một vật.
Đây là một bức họa cuộn tròn, trong bức họa cuộn tròn này có họa một nam tử chừng bốn mươi, trên mặt có râu ngắn màu đen, ánh mắt sáng như tuyết, thần thái uy nghiêm, tôn quý, tự nhiên toát ra cảm giác cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn.
Hắn mặc một bộ đế bào, giống như là thần linh, bất luận người nào nhìn thấy cũng phải tôn kính.
- Đây là...
Thị Huyết lãnh tụ kinh ngạc.
Nam tử trên bức họa có lẽ hắn chưa từng gặp qua, dùng kiến thức uyên bác của hắn còn chưa từng nghe nói qua. Nhưng mà làm Thị Huyết lãnh tụ nhìn kỹ thì kêu to kinh hãi.
- Ngươi... Ngươi... Tại sao lại là ngươi? Lâm Hi!
Thị Huyết lãnh tụ mở to hai mắt, không thể tin nhìn qua Lâm Hi.
Nhân vật trong bức họa nhìn thì lạ lẫm, nhưng nhìn kỹ lại diện mục ngũ quan, rõ ràng giống Lâm Hi như đúc, không, chuẩn xác mà nói chính là Lâm Hi.
Nhưng mà người trong bức họa vật khí chất cùng tuổi khác với Lâm Hi. Thoạt nhìn chính là "Lâm Hi" khác khi ba bốn mươi tuổi.
Nhìn tấm hình còn có rất nhiều nghi vấn, nam tử trong tranh vẽ mặt hình vuông tai to, không giống với Lâm Hi. Tuy tương tự nhưng hai người cũng không phải cùng một người.
- Đây là bí mật truyền thừa của ta!
Nhiệm Vụ trưởng lão bình tĩnh nói, ngón tay của hắn chỉ vào góc trái trên cùng của bức họa, nơi đó có bức hình nhỏ, là thời không vô cùng rung động, một đạo nhân ảnh vượt qua hư không mà tới.
- Bất luận cách xa nhau rất xa... Ta sẽ trở về lần nữa!
Hàng chữ nhỏ trên bức họa khiến người ta rung động nhân tâm!
Chữ cổ như móc sắt ngân hoa, như thương long thăng thiên, cộng thêm ánh mắt uy nghiêm sáng ngời của nhân vật trên bức họa, mang cho người nhưng ta cảm giác thà gãy không cong, bất luận là ngăn cản gì cũng không thể làm hắn đánh mất kiên định.
Lâm Hi nhìn qua bộ dạng bức họa, trong nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.
Trong tối tăm tràng cảnh lần đầu tiên gặp "Nhiệm Vụ trưởng lão" hiện ra trong đầu.
- Ngươi rốt cục đã đến...
Nhiệm Vụ trưởng lão lần đầu tiên nhìn thấy chính mình đã nói như vậy. Khi đó Lâm Hi còn tưởng rằng Nhiệm Vụ trưởng lão hiểu lầm, mà bây giờ xem ra căn bản chẳng phải là hiểu lầm gì, chỉ là mình không biết mà thôi.
- Ta có bức họa này khi ta hai mươi sáu tuổi, ta mang ra trong một cổ động phủ. Trừ bộ dạng trên bức họa này, trong động phủ còn có một pho tượng người bằng huyết ngọc, trông rất sống động, giống như người sống vậy. Về sau các ngươi hiếu kỳ về đạo thống truyền thừa của ta, cũng chính là tới từ người trong bức họa...