Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...."> Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...." />
Nhưng mà tính cách của Đại trưởng lão nếu như nói rõ nhất định sẽ không đáp ứng, cho nên Lâm Hi tạm thời không nói cho hắn nghe.
Chuyện của "Ngũ Lôi phái" chỉ là nhàn sự, đối với ở Lâm Hi hiện tại mà nói, trọng yếu nhất chính là tăng cao thực lực và dánh chết "Thần tử", báo thù rửa hận cho sư phụ Hình Tuấn Thần.
Kịch biến ở Thần Tiêu Tông, tuy Lâm Hi mượn nhờ lực lượng của Thái Cổ Chân Long cho nên không phải tu hành của bản thân. Nhưng mà sau khi chiến đấu thì Thái Cổ Chân Long vẫn rót chân nguyên khổng lồ vào trong cơ thể của Lâm Hi.
Đại bộ phận năng lượng này dưới sự phẫn nộ của Lâm Hi cũng rút lực lượng trong Thái Cổ Chân Long ra ngoài. Những năng lượng này hỗn tạp không chịu nổi, hỗn hợp với năng lượng của Lâm Hi thì cần sửa sang lần nữa, chuyển hóa xong mới có thể trở thành tu vi của Lâm Hi.
- Lâm Hi, ngươi tới đây một chút.
Hơn mười ngày sau trong đáy biển Thủy Tinh Cung, đột nhiên Lâm Hi nhận được đưa tin của Sinh Mệnh Chi Môn.
- Tiền bối, như thế nào?
Trong sân nhỏ của tổ chức Thị Huyết, Lâm Hi nhìn thấy "Sinh Mệnh Chi Môn", hiển lộ bản thể pháp khí của nó, toàn thân có thánh quang tỏa sáng, tản ra khi tức sinh mệnh bàng bạc, hắn biến ảo thành người.
- Trong Thần Tiêu Tông ta đã tiêu hao không ít năng lượng, rất nhanh sẽ hôn mê một thời gian ngắn.
Sinh Mệnh Chi Môn đi thẳng vào vấn đề.
- À? !
Ánh mắt Lâm Hi lóe lên, ăn cả kinh, ngẩng đầu nhìn qua "Sinh Mệnh Chi Môn".
- Không nên nghĩ nhiều, đây chính là duy trì chi đạo đặc thù của pháp khí cổ xưa mà thôi. Dù sao cũng không phải nhân loại các ngươi có thể tự chủ tu luyện, không ngừng tiến hóa.
Sinh Mệnh Chi Môn thở dài, toát ra thần sắc hâm mộ với nhân loại.
Lâm Hi ngây ngốc, cảm xúc là thứ ít khi nhìn thấy trên người của "Sinh Mệnh Chi Môn".
- Không cần kỳ quái như thế, chúng ta dù là pháp khí cổ xưa thế nào cũng chỉ là pháp khí mà thôi, cần phải có người tế luyện mới có thể vận chuyển năng lượng. Tuy ta có thể tùy ý hấp thu năng lượng vũ trụ rời rạc kia, nhưng mà năng lượng trong Tiên Đạo Đại Thế Giới thật sự quá pha tạp, hỗn tạp. Trong Thần Tiêu Tông đã tiêu hao tích lũy mấy ngàn năm của ta rồi.
"Sinh Mệnh Chi Môn" nói rõ ràng:
- Pháp khí như chúng ta nếu như không có chủ nhân, tiến vào trạng thái hôn mê chính là trạng thái không tiêu tốn năng lượng và tích lũy năng lượng, đây là cách tự bảo vệ mình.
Lâm Hi giờ mới hiểu được vì sao ngày đó "Sinh Mệnh Chi Môn" chỉ ngăn cản một kích của chưởng môn Thần Tiêu thì vội vàng mang mọi người rời đi.
- Lâm Hi, chúng ta mặc dù có duyên, nhưng mà cảnh giới của ngươi chưa đủ, nhất định phải tới Quỷ Thần Cảnh mới có thể luyện hóa ta được, tâm ý tương thông, từ nay về sau ta cũng có thể sử dụng năng lượng trên người của ngươi.
Sinh Mệnh Chi Môn mở miệng nói:
- Nhưng mà thực tới lúc đó ta đoán chừng chúng ta sẽ lên đường tiến về trung tâm vũ trụ. Ta sẽ toàn lực giúp ngươi, nhưng mà hy vọng ngươi cũng giúp ta. Lúc ngươi có đủ thực lực thì ta hy vọng ngươi giúp ta đạt tới cảnh giới siêu cấp pháp khí, có thể thoát ly gông cùm của pháp khí, là tồn tại như nhân loại các ngươi.
- Đây chính là truy cầu cuối cùng của những khí linh pháp khí như chúng ta.
Sinh Mệnh Chi Môn chờ mong nhìn qua Lâm Hi, trong mắt hiện ra nét hướng về.
Pháp khí từ khi ra đời đã khác với nhân loại rồi. Giống như tu sĩ Tiên Đạo khát vọng cường đại hơn, siêu thoát gông cùm xiềng xích của bản thân, tự do tự tại rời đi giữa thiên địa, đây cũng là khát vọng của tất cả pháp khí.
Lâm Hi nhìn qua "Sinh Mệnh Chi Môn" như có điều suy nghĩ.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được mục tiêu và khát vọng của "Sinh Mệnh Chi Môn".
Vốn cho rằng "Sinh Mệnh Chi Môn" đã là tồn tại cực kỳ cường đại, ngay cả Chưởng giáo Thần Tiêu triệu hồi "Ngũ ngục thần ma" cũng không làm gì được nó, không nghĩ tới còn có tồn tại cường đại hơn hẳn.
- Tiền bối, chuyện tương lai không nói trước, nhưng nếu như ta có thực lực ta sẽ giúp ngươi.
Lâm Hi cũng không có lập tức đáp ứng, hắn nói thêm:
- Nhưng ngày đó tới ta có thể đạt được cảnh giới mà ngươi nói, ta sẽ nghĩ biện pháp đạt thành nguyện vọng của ngươi.
- Như vậy là đủ rồi.
Sinh Mệnh Chi Môn cười nói.
Đi ra khỏi chỗ của Sinh Mệnh Chi Môn, Lâm Hi bái tế sư phụ Hình Tuấn Thần, sau đó đi tới mật thất của Thị Huyết lãnh tụ, bắt đầu đóng tri giác bế quan tu luyện, chuẩn bị trùng kích Tiên Đế Cảnh.
...
Thời gian chậm rãi qua đi, cùng lúc đó trong Thần Tiêu Tông...
Sâu trong trời cao, hỏa diễm hực hực thiêu đốt, có thể đốt cháy cả linh hồn.
Trong thiên địa có một đầu Ngũ ngục thần ma cao mấy ngàn trượng đứng sừng sững ở đó, thân thể tỏa ra hào quang sáng bóng của kim loại cho người ta cảm giác lực lượng khủng bố.
Dưới Ngũ ngục thần ma cường đại có hai thân ảnh đang đứng.
Lần này triệu kiến "Thần tử", Chưởng giáo Thần Tiêu không có triệu kiến bất luận kẻ nào, ngay cả Phó chưởng môn cũng không gọi, chỉ còn lại hai thầy trò bọn họ.
- Ta phải nhanh chóng rời khỏi Tiên Đạo Đại Thế Giới, quay về trung tâm vũ trụ.
Chưởng giáo Thần Tiêu một thân áo bào màu xanh đứng chắp tay, đứng dưới Ngũ ngục thần ma to lớn này, trên người tỏa ra khí tức cổ xưa cường đại.
Đầu của "Thần tử" khẽ nâng, lộ ra thần sắc chú ý.
Chưởng giáo Thần Tiêu nhìn qua và hiểu ý, cười nói:
- Vẫn không phục?
- Không phải không chịu phục, ta chỉ hối hận ngày đó trong chinh chiến chi địa quá mức mềm lòng, đến nỗi sơ sẩy cho hắn sống sót, trở thành hậu họa trong tông.
"Thần tử" oán hận nói.
Chuyện này mặc dù đã qua một thời gian, nhưng mà canh cánh trong lòng cũng không chỉ có mình "Thần tử". Ngày đó trong Thần Tiêu Sơn, vạn chúng nhìn trừng trừng, "Thần tử" cũng không có thuận lợi đánh chết Lâm Hi, chuyện này đả kích uy tín của hắn to lớn, cũng là vết bẩn.
Nhưng mà với Thần tử mà nói hắn thống hận nhất chính là bản thân mình.
Người càng cường đại càng cao ngạo, hắn không cách nào dễ dàng tha thứ chính mình bị "Con sâu cái kiến" trong mức lúc trước uy hiếp, càng thêm không thể dễ dàng tha thứ chính mình bị hắn đánh bại, cho dù từ bề ngoài thì đánh bại hắn chính là "Thái Cổ Chân Long".
"Thần tử" không cách nào dễ dàng tha thứ cảm giác này trong lòng, vô lực, không cam lòng, không cách nào khống chế toàn cục.
- Cho dù như thế nào ta cũng phải tự mình chém giết hắn. Trên đời này không có ai bình khởi bình tọa với ta được. Ta nhất định sẽ tự tay rửa sạch cái sỉ nhục này, mang đầu của hắn đạp dưới chân.
"Thần tử" oán hận nói, trong mắt hiện ra sát cơ nồng đậm.
Chưởng giáo Thần Tiêu cười cười, hắn thưởng thức nhất chính là điểm này của "Thần tử".
Chỉ cần hắn nói ra lời này, cho dù như thế nào hắn cũng làm được.
- Chuyện của Lâm Hi ngươi không cần canh cánh trong lòng. Hành trình của ngươi càng vĩ đại hơn hắn nhiều. Loại nhân vật này ngươi ngày sau gặp được càng nhiều. Có lẽ ngươi nhất thời gặp được vài tên, nhưng mà cuối cùng bọn chúng chỉ là nhân sinh qua đường của ngươi mà thôi.