Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...."> Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...." />
- Ân.
Hải Thánh Vương gật gật đầu, tiếp nhận chứng từ nhìn qua một chút, sau đó thu nhập vào trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" của mình:
- Tiểu sư đệ, yên tâm đi. Chứng từ này ta nhất định sẽ bảo đảm.
Chuyện này liên quan tới đệ tử Thần Tiêu Tông tại phía Bắc Băng Nguyên, Hải Thánh Vương cũng không thể không thận trọng.
- Không thể ngờ cuối cùng bảo vệ những đệ tử này, giữ gìn danh dự Thần Tiêu Tông chúng ta lại là một trang giấy trắng.
Trong nội tâm Hải Thánh Vương buồn vô cớ.
Phong ba phía Bắc Băng Nguyên tuy dùng loại phương thức này chấm dứt nằm ngoài dự đoán mọi người. Nhưng mà có chuyện "Hải Thánh Vương" không thừa nhận cũng không được. Thần Tiêu Tông đã không còn như lúc trước. Lý Trọng Đạo "Thỏa hiệp nhượng bộ" chẳng những không đạt được kết quả, ngược lại kích thích ba phái có dã tâm diệt vong Thần Tiêu Tông.
Lần này ba phái hành động đả kích Thần Tiêu Tông, tuy bị ngăn cản lại nhưng mà đấu đá chân chính cũng bắt đầu.
- Tiểu sư đệ, thả người đi.
Hải Thánh Vương nói.
Chuyện đã giải quyết thì không cần phải lại giữ lại con tin của Thái Nguyên Cung làm gì.
- Ân.
Lâm Hi gật gật đầu, đan điền của hắn chấn động,hắn thu hồi dây thừng pháp lực của mình lại. Đồng thời chân khí phong bế huyệt đạo của đám người Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A cũng giải trừ, bọn chúng khôi phục hành động.
- Đi thôi!
Lâm Hi thản nhiên nói, đồng thời ném tên cường giả đạo quả Thái Nguyên Cung qua bên kia.
Tên cường giả Đạo Quả này thực lực quá mạnh mẽ, đan dược trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" của Lâm Hi đã hao hết, căn bản vô lực chống một tên đạo quả.
Đương nhiên hắn cũng không ngốc hiện tại cởi bỏ phong ấn huyệt đạo của tên này.
- Phanh!
Lý Càn Thiên vươn cánh tay ra tiếp tên cường giả Đạo Quả vào trong ngực, oán hận nhìn qua Lâm Hi, sau đó cởi bỏ phong ấn huyệt đạo và chân khí của tên này.
Hơn bốn mươi người trở lại, những người này tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn thấy Lâm Hi xa xa thì ánh mắt cực kỳ bất an.
- Giải quyết.
Lâm Hi cười nhạt một tiếng, cũng chẳng quan tâm những người này cảm tạ. Bước chân của hắn đi qua những người này.
- Lâm sư huynh!
- Lâm sư huynh!
- Lâm sư huynh...
...
Nhìn thấy Lâm Hi đi tới thì mọi người vây quanh, từng đệ tử kích đồng chào hỏi Lâm Hi.
Lâm Hi cũng trấn an bọn họ.
- Lâm sư huynh, cám ơn ngươi.
Hai gã đệ tử bị đuổi giết cũng đi lên chào đón, cảm tạ từ đáy lòng.
- Sư huynh, liên lụy ngươi.
Tên còn lại nói.
Lần này nếu không có Lâm Hi xuất đầu, bọn họ chỉ sợ đã giao cho Thái Nguyên Cung rồi.
- A, sư huynh đệ đồng môn không cần phải nói những lời này. Cầm lấy, không được ngẩng đầu lên.
Đột nhiên Lâm Hi bắt lấy bàn tay một người trong đó, tên đệ tử này cảm thấy trong tay bất thường, dường như đang cầm cái gì đó.
- Sư huynh, đây là?
Trong nội tâm người đệ tử này chấn động, lập tức lẫn vào trong đám đệ tử Thần Tiêu Tông, cúi đầu xuống.
- Ngươi trong chốc lát đi theo bên cạnh Hải sư huynh. Hắn tu vi cao, Thái Nguyên Cung cũng không đối phó hắn được. Về phần đồ vật ta đưa cho ngươi, chờ sau khi ta rời khỏi thì ngươi phải đưa cho Hải sư huynh xem, hắn sẽ hiểu.
Lâm Hi dùng "Truyền âm nhập mật".
- Rời khỏi...
Trong nội tâm đệ tử này hiện ra thần sắc mờ mịt, không rõ Lâm Hi nói rời khỏi là có ý gì?
Lâm Hi cũng không có nhiều lời, chỉ tùy ý trò chuyện hai câu, sau đó rời khỏi.
- Ma Đồ, ngươi không sao chớ?
Lâm Hi dò xét chung quanh một lát, rốt cuộc tìm được Địa Ngục Ma Long trong khu vực hỗn chiến. Nơi này nằm cách xa Phong bạo chi môn, vết thương trên người chồng chất, biến hóa thành con rắn chết nằm trên đất, dùng phương thức này giả chết né chú ý của người ta, nghỉ ngơi lấy sức.
Theo ý của Ma Đồ thì tốt nhất nên biến thành con giun mới tốt. Như vậy sẽ không có người chú ý tới nó. Chỉ tiếc, trong chiến đấu nó tiêu hao quá lớn, biến thành con rắn nhỏ là cực hạn của nó rồi.
- Tạm thời... Còn chưa chết được, nhưng mà không lâu...
Địa Ngục Ma Long nằm rạp trên mặt đất, cái đầu lưỡi thè ra ngoài. Rõ ràng là giả thành bộ dáng của con rắn.
- Thật sự là không có biện pháp với ngươi.
Thân hình Lâm Hi nhảy lên, lập tức bay lên trời, bay qua phía Địa Ngục Ma Long.
Ai cũng không có chú ý tới thời điểm Lâm Hi bay lên trời thì trong mắt Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang, Lý Càn Thiên trên bầu trời hiện ra thần sắc hung ác.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiểu ý cho nên chú ý lấy Lâm Hi. Thời điểm Lâm Hi đưa lưng về phía ba người thì trong nháy mắt ba người đồng thời ra tay ngay.
- Chết đi!
Rầm rầm rầm!!!
Ba đạo chân khí như hủy thiên diệt địa đồng thời đánh vào lưng Lâm Hi.
- Không tốt!
Hải Thánh Vương chấn động, thần sắc đại biến.
- Chủ nhân! --
Địa Ngục Ma Long nằm rạp trên mặt đất nhìn thấy một màn này thì trong miệng kêu to.
Tuy Lâm Hi đưa lưng về phía ba người nhìn không thấy nhưng mà nó nhìn rất rõ ràng.
- Chủ nhân! --
Cùng một thời gian âm thanh Tạp Mễ Lạp hoảng sợ cũng từ hướng khác truyền tới.
Sắc mặt của nàng trắng bệch, hô hấp dừng lại.
Ầm ầm!
Ba đạo tiên khí phô thiên cái địa đánh vào người Lâm Hi.
Chuyện quá mức đột ngột ai cũng không ngờ rằng ba cường giả Thái Nguyên Cung lại liều mạng, bỏ qua thân phận địa vị đánh lén một đệ tử Thần Tiêu Tông tu vi không bằng mình.
Thời khắc nguy cấp chỉ có Hải Thánh Vương ở gần đó kịp phản ứng đánh ra một chưởng, sau đó liền trơ mắt nhìn phía trước mà không làm gì được.
Ầm ầm!
Công kích của Lý Hồng Hoang cùng Lý Càn Thiên bị Hải Thánh Vương ngăn lại, nhưng mà vẫn có một đạo tiên khí bay qua phía Lâm Hi.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì Lâm Hi dường như nhìn thấy ánh mắt khác thường và tiếng kêu mãnh liệt của Địa Ngục Ma Long thì xoay người lại.
Gương mặt của hắn hiện ra thần sắc sợ hãi, dường như không ngờ bọn người Dương Huyền Hoàng lại đột nhiên hạ sát thủ.
- Liệt Dương Đại Pháp!
Thời khắc nguy hiểm Lâm Hi chỉ kịp ngưng tụ pháp lực đánh ra ngoài.
Oanh!
Một kích này long trời lở đất. Bảy quả Thánh Vương đánh ra một kích quá mạnh mẽ, cho dù không phải mười thành thực lực cũng không phải Lâm Hi có thể thừa nhận.
- Phốc! --
Lâm Hi thân trên không trung như bị sét đánh trúng, thân hình run lên, đột nhiên oa một tiếng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó như diều đứt dây bay ra ngoài, bay tới trước Phong bạo chi môn.
- Dương Huyền Hoàng, ngươi! --
Lâm Hi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin nhìn qua Dương Huyền Hoàng trên bầu trời, kinh sợ kêu lên.
Một kích này dường như làm hắn bị thương nặng, ngay cả động tác ngẩng đầu cũng phải dùng toàn lực, trên gương mặt đỏ như máu.
- Hừ! Ta đáp ứng tha đệ tử Thần Tiêu Tông các ngươi rời đi, không có đáp ứng thả ngươi đi.
Dương Huyền Hoàng đứng chắp tay, lơ lửng trên hư không, trong ánh mắt hiện ra thần sắc lãnh khốc.
- Chuyện này là ngươi chọn lựa. Cho nên ngươi nhất định phải chết!
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng từ bên cạnh truyền tới, không hề dấu hiệu, thiếu nữ váy đỏ đột nhiên một kiếm nghiêng nghiêng bổ tới, một kiếm này vô cùng nhanh chóng, hơn nữa không để lại chút dấu vết nào.
- Ông!
Mọi người còn không kịp phản ứng thì đạo kiếm khí ngàn trượng vô cùng lăng lợi ác liệt lại tràn ngập khí tức hủy diệt trống rỗng xuất hiện trên Lý Càn Thiên, sau đó một kiếm chém thẳng xuống.
Ầm ầm!
Thiếu nữ váy đỏ xuất kiếm nhanh và thu kiếm nhanh hơn. Mọi người còn chưa ý thức được thì kiếm quang đã biến mất.
- Ah! --
Đột nhiên "Lý Càn Thiên" hét lên thảm thiết:
- Xú nữ nhân! Đạo quả của ta, đạo quả của ta...
Không hề dấu hiệu, một đạo quả lơ lửng trên đầu "Lý Càn Thiên" giống như quả táo bị chém thành hai nửa, sau đó hai nửa tách ra và nổ tung, hóa thành vô số khí lưu hỗn loạn.
Một kiếm này của thiếu nữ váy đỏ đã hủy một đạo quả của "Lý Càn Thiên", lại không tổn thương thân thể của hắn chút nào, kiếm thuật này vô cùng thần kỳ.
- Một kiếm quá đáng sợ!
Cơ hồ toàn bộ đệ tử Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A nhìn thấy một kiếm này thì rùng mình.
Vài tên cường giả đạo quả của Thái Nguyên Cung ngược lại hít sâu một hơi khí lạnh, ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi và bước chân run lên.
"Đạo quả" đối với cường giả Luyện Khí cửu trọng mà nói tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Thiếu nữ váy đỏ chỉ chém một kiếm là hủy một đạo quả của "Lý Càn Thiên", lại không làm tổn thương tính mạng của hắn. Nói cho đúng trừ đạo quả ra thì hắn không tổn thất gì.
Đây là chuyện không tưởng tượng nổi.
Truyền thống của Thái Nguyên Cung từ trước đến nay chú ý phô trương và phô trương.
Một khi đạt tới Luyện Khí cửu trọng đều mang "Đạo quả" của mình hiển lộ ra như mặt trời nhỏ. Nhưng mà thiếu nữ váy đỏ chém ra một kiếm làm cho đám cường giả ý thức được đây là chuyện vô cùng ngu xuẩn, nhanh chóng thu hồi đạo quả vào trong người.
Nhưng mà mọi người ở trước mặt càng sợ hãi hơn nhiều.
- Ngươi là xú nha đầu, ngươi hủy đạo quả của ta, ta giết ngươi...
Cả thiên địa chỉ còn tiếng gầm gừ của "Lý Càn Thiên" mà thôi.
Một kiếm của thiếu nữ váy đỏ đã hủy diệt "Chân vũ đạo quả" mạnh nhất của hắn!
Lúc này ngay cả Lý Hồng Hoang cùng Dương Huyền Hoàng cũng bị một kiếm của thiếu nữ làm sợ hãi thật sâu.
Thiếu nữ váy đỏ chém ra một kiếm cũng không ra tay tiếp. Chỉ lạnh lùng nhìn qua Dương Huyền Hoàng.
- Dương Huyền Hoàng, ngươi có ý gì? Mới vừa ký hiệp ước thì các ngươi định đổi ý sao?
Hải Thánh Vương mở miệng, trên mặt hiện ra thần sắc tức giận.
Bọn người Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang ra tay ngoài ý liệu. Vừa mới ký hiệp ước thì lập tức động thủ, đây cũng là nguyên nhân Hải Thánh Vương tức giận như vậy.
Ánh mắt Dương Huyền Hoàng dường như đang giãy dụa, lúc này nghênh tiếp ánh mắt của thiếu nữ váy đỏ và Hải Thánh Vương thì hắn không nói thể làm khác, nói:
- Hải Thánh Vương, ngươi có thể mang người của ngươi đi, nhưng mà hắn phải lưu lại. Đây là giới hạn thấp nhất của ta, nếu không...
Dương Huyền Hoàng nhìn qua thiếu nữ váy đỏ.
- Dù thực lực của ngươi cường hãn, kiếm thuật siêu quần. Chúng ta nguyện ý trả giá thật nhiều không tiếc chiến một trận. Chuyện lần này dừng ở đây. Đây chính là giới hạn thấp nhất của ta.
- Lâm Hi, không phải ta không cho ngươi cơ hội. Từ giờ trở đi, trong tháng sáu này Thái Nguyên Cung sẽ toàn lực đuổi giết ngươi. Chỉ cần ngươi có thể còn sông qua tháng sáu và có thể thoát khỏi Bắc Băng Nguyên. Chuyện này một bút xóa bỏ. Thái Nguyên Cung cũng chúng ta cũng không truy nã ngươi, cho nên..., từ giờ trở đi, trốn đi!
Dương Huyền Hoàng nhìn qua Lâm Hi, trong mắt hiện ra thần sắc giống như "Mèo bắt chuột".
Lâm Hi nhất định phải chết, nhưng mà dùng phương thức của Thái Nguyên Cung đi giết hắn.