Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...."> Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...." />
Đầu "Thời Chi Canh Thú" này cũng không do dự quá nhiều, miệng há ra, liền cắn về phía Huyễn Ảnh chi hoa.
"Huyễn Ảnh chi hoa" vô hình vô chất, đối với "Thời Chi Canh Thú" mà nói, lại như tồn tại chân thật, căn bản không tồn tại về để không sờ được, miệng há ra, liền nuốt vào đóa "Huyễn Ảnh chi hoa" còn lớn hơn cả cái đầu nó vào, ngay cả rễ cây cũng nuốt vào luôn.
Cùng lúc đó, xuyên thấu qua thân thể "Thời Chi Canh Thú" có thể thấy được rõ ràng đóa "Huyễn Ảnh chi hoa" kia đang lơ lửng trong thân thể nó.
Mà thân thể "Thời Chi Canh Thú" sau khi ăn hết cả đóa hoa cũng trở nên ảm đạm đi một ít, không còn nữa sáng rõ, tuyết trắng như ban đầu nữa.
Nếu như nhìn kỹ lại, còn có thể trông thấy trên thân thể đầu "Thời Chi Canh Thú" kia trải rộng kết cấu hình lưới như rễ cây đồng dạng, tựa như một cái lưới bao lấy thân thể hắn vậy.
- Thành công rồi!
Bên ngoài hơn mười trượng, Long Băng Nhan thấy một màn như vậy, trong mắt hiện lên một tia hào quang sáng như tuyết.
Đường vân hình rễ cây ở mặt ngoài thân thể "Thời Chi Canh Thú" kỳ thật chính là phương thức tiêu hóa đặc biệt của nó. "Thời Chi Canh Thú" lúc đang tiêu hóa thì không có cách nào quay về "khe hở thời không" được.
Mà bản thân "Thập Nhị Thời Thú" lại không có lực công kích.
- Ra tay!
Long Băng Nhan quát lớn một tiếng, ba người cơ hồ đồng thời, thẳng thành ba đầu thẳng tắp, phóng tới "Thời Chi Canh Thú".
Một màn này hiển nhiên vượt quá dự liệu của "Thời Chi Canh Thú", đầu tụ trân tiểu mã tuyết trắng cao chừng một xích kia ánh mắt lộ ra thần sắc kinh khủng, rõ ràng cảm thấy bất an.
- Duật! --
"Thời Chi Canh Thú" người chồm lên, móng ngựa bay lên, phát ra một tiếng hí bén nhọn. Khác với lúc trước, thanh âm một tiếng này "Hi duật duật" này phát ra quả thực sơn băng địa liệt, kinh thiên động địa, phảng phất như một đầu Cự Thú tiền sử bàng nhiên phát ra tiếng gào thét vậy.
Hoàn toàn khiến cho không người nào có thể liên hệ tiếng hô đó với thân hình của nó được cả.
- Rống! --
Một tiếng mã minh này phát ra, địa chấn thiên dao, toàn bộ mặt đất đều đang lay động, rung rung.
Rầm rầm!
Trước người "Thời Chi Canh Thú" đại địa vỡ ra, mặt đất như núi lửa bộc phát, trồi lên trên.
Dưới mặt đất ù ù nổ mạnh, lúc đầu còn như cách rất xa, nhưng nháy mắt đã đến mặt đất, tốc độ nhanh đến không tưởng nổi.
Ầm ầm!
Một đầu quái thú cực lớn như con giun mang theo đại lượng đất thạch, từ dưới đất lao tới. "Rầm rầm", thân thể mấy trăm trượng cứng rắn như thép thiết nham thạch, bóng mờ đổ xuống bao phủ ba người vào trong. Cổ khí tức bàng bạc kia quả thực bài sơn đảo hải, kinh thiên động địa.
- Là Thủ Hộ Thú!
Mộ Dung Viễn hung hăng mắng một tiếng. Đầu quái thú cực lớn này từ dưới đất xuyên ra, công bằng, vừa vặn vắt ngang giữa ba người và "Thời Chi Canh Thú", cách ly song phương ra.
"Thủ Hộ Thú" là sinh vật ở sâu dưới mặt đất Tử Quang Hải, thân hình cứng rắn, lực lớn vô cùng, tương đương với yêu thú thập trọng đỉnh phong, là sinh vật thủ hộ cho "Thập Nhị Thời Thú".
Mỗi một đầu "Thời gian chi thú" ở trong "Tử Quang Hải" đều có được một đầu "Thủ Hộ Thú". Dưới toàn bộ "Tử Quang Hải" tổng cộng ẩn núp mười hai đầu "Thủ Hộ Thú".
"Thủ Hộ Thú" không có "Yêu đan", cũng không tu hành "Đạo quả". Nhưng chúng có được thân thể lực lớn vô cùng.
Trái ngược với "Thập Nhị Thời Thú", "Thủ Hộ Thú" là tạo vật của "Không gian chi lực" Tử Quang Hải. Trong thân thể của bọn nó, có được "Không gian năng lượng" cường đại, bởi vậy thân hình cực kỳ chắc chắn.
Hơn nữa, do đang ở "Tử Quang Hải" nên những Thủ Hộ Thú này còn có thể mượn nhờ lực lượng đại địa, phát huy ra lực lượng vượt xa trình độ. Mà một khi bị thương, những "Thủ Hộ Thú" này còn có thể từ khắp mặt đất hấp thu lực lượng, lập tức chữa trị thân thể.
Ở trong "Tử Quang Hải", những "Thủ Hộ Thú" này cơ hồ không thể chiến thắng được.
Lực lượng "Thủ Hộ Thú" phi thường khổng lồ, cổ khí thế kia che khuất bầu trời, bao dung Thương Khung, mặc dù là Công Tôn Lượng và Mộ Dung Viễn cũng có chút biến sắc.
- Công Tôn Lượng, ngươi dẫn Thủ Hộ Thú rời đi. Mộ Dung Viễn, không nên công kích nó. Chúng ta đi bắt Thời Chi Canh Thú!
Long Băng Nhan thần sắc bình tĩnh, không có chút bối rối, bình tĩnh tuyên bố mệnh lệnh, phảng phất như đã sớm đoán trước chuyện này, trong đầu đã diễn thử qua trăm ngàn lần rồi vậy.
Ầm ầm!
Một quả "Đạo quả" mang theo tiên khí phác thiên cái địa, hạo hạo đãng đãng đánh tới "Thủ Hộ Thú" cực lớn.
Một tiếng ầm vang, trên người "Thủ Hộ Thú" rất nhanh tạc ra một lổ hổng lớn, nhưng lại không có bất kỳ máu nào chảy ra.
"Rầm Ào Ào"!
Một cổ đại địa chi lực từ dưới đất tuôn ra, lổ hổng trên người Thủ Hộ Thú lập tức liền khôi phục lại.
- Rống! --
Âm bạo mãnh liệt nổ tung trong hư không, cuốn khắp Tử Quang Hải. Thủ Hộ Thú cực lớn gào thét một tiếng, đuổi theo Công Tôn Viễn đang một đường hướng xa xa chạy thục mạng. Mà đối với Long Băng Nhan và Mộ Dung Viễn không công kích nó thì lại làm như không thấy.
- Đi! --
Long Băng Nhan không thèm nhìn tới Thủ Hộ Thú và Công Tôn Viễn, thân hình gập lại, trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, né qua thân thể Thủ Hộ Thú, như tia chớp chộp tới "Thời Chi Canh Thú" ở phía sau.
Trong hư không, "Thời Chi Canh Thú" bị "Thủ Hộ Thú" đưa ra nơi cách mấy trăm trượng đã sớm sợ ngây người, bộ dáng không biết phải làm sao.
- Chu Tước phong ấn, -- thu!
Trong mắt Long Băng Nhan lóe lên hào quang, tay kết pháp quyết, một đạo hào quang hỏa hồng dâng lên mà ra, hóa thành Chu Tước thiêu đốt, lại lập tức hóa thành một đạo "Phong ấn" phiền phức đánh tới "Thời Chi Canh Thú".
- Ha ha ha, Long Băng Nhan muốn nhận Thời Chi Canh Thú, đã hỏi qua ta chưa?
Một hồi tiếng cười to truyền đến, ở một nơi chênh với Long Băng Nhan 45 độ, một đạo hỏa diễm bàng bạc, phịch một tiếng, bay ra ngoài, đánh lên "Chu Tước phong ấn" của Long Băng Nhan, trực tiếp dẫn nổ nó.
Oanh!
Phía sau hỏa diễm, một đạo nhân ảnh bắn nhanh ra, phóng tới "Thập Nhị Thì Thú" đang không biết phải làm sao kia.
Chứng kiến đạo nhân ảnh này, Long Băng Nhan toàn thân chấn động, như gặp phải điện cực, phảng phất như bị sét đánh vậy.
- Lâm Hi! Lại là ngươi! --
Không có cái gì ngoài ý muốn hơn cái này, nơi này ở sâu trong Phong Bạo Chi Môn, còn phải xuyên qua Phá toái chi địa nguy hiểm trùng điệp.
Long Băng Nhan dù thế nào cũng không ngờ rằng, Lâm Hi đang bị ba phái Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A đuổi giết lại có thể biết xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn giống như một đường theo dõi mình đến đây vậy.
Cừu nhân tương kiến đặc biệt đỏ mắt, thấy Lâm Hi bổ nhào về phía "Thời Chi Canh Thú", Long Băng Nhan sao có thể để hắn như nguyện được.
- Lâm Hi, ngươi là muốn chết!
Long Băng Nhan thân hình gập lại, rõ ràng quay người chặn Lâm Hi lại, bàn tay vung lên, một mảnh Chu Tước chi hỏa dậy sóng đánh tới Lâm Hi. Đồng thời, cũng không quay đầu lại nói:
- Mộ Dung Viễn, đi phong ấn thời gian chi thú!