Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...."> Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...." />

THẦN TỌA

- Ha ha, chuyện ở Phong bạo chi môn gần đây xôn xao trong tông như vậy, ngu huynh cũng nghe qua thật nhiều. Lần này nghe nói sư đệ quay về trong tông cho nên đặc biệt tới bái phỏng. Mấy tháng không gặp chỗ ở của sư đệ tráng lệ hơn nha, ngay cả ta cũng vô cùng hâm mộ đấy.

Quang Lộc thánh tử chỉ vào ngọn núi của Lâm Hi nói.

- Ha ha ha...

Lâm Hi nghe vậy cười ha hả:

- Sư huynh nếu thật sự hâm mộ ta cũng không quan tâm mà đổi chỗ ở với sư huynh.

- Ha ha, tuy hâm mộ nhưng mà quân tử không đoạt đồ người yêu thích.

Quang Lộc thánh tử mỉm cười nói.

- Ha ha, dễ nói. Quang Lộc sư huynh, nơi này gió lớn, hơn nữa ngoài cửa nói chuyện cũng không hợp đạo lý. Chúng ta vào đi thôi.

Lâm Hi nói xong đã hạ xuống đỉnh núi, mở cánh cửa đại điện ra, mời Quang Lộc thánh tử vào trong.

Song phương phân chủ khách ngồi xuống, nước trà chiêu đãi, có quan hệ người quen là "Thanh Liên thánh nữ" thì song phương nói chuyện cũng tận hứng.

- Đúng rồi, sư đệ, lần trước xuất phát khi ngươi xuất phát ta có nhờ ngươi nghe ngóng "Thông Minh Thú" thế nào rồi?

Đột nhiên Quang Lộc thánh tử nói, đi thẳng vào chủ đề.

Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, ánh mắt hiện ra thần sắc chờ mong.

- Ah!

Lâm Hi hô nhỏ một tiếng, thân hình đột nhiên chấn động.

Hắn vẫn vội vàng đi thu thập "Băng Sương Ma Thiết", về sau gặp gỡ chuyện của "Mạnh Thanh, Mạnh Long" và xông thẳng tới Phong bạo chi môn, lại về sau càng bị Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái đuổi giết, vội vàng quay về Thần Tiêu Sơn.

Trên đường đi hắn cũng không có thời gian đi săn "Thông Minh Thú".

- Ngươi quên?

Thần sắc Quang Lộc thánh tử buồn bã, trong mắt hiện ra vẻ thất vọng khó hiểu.

Hắn là người tâm tư cơ mẫn, chỉ nhìn biểu lộ của Lâm Hi thì biết rõ hắn đã quên đi rồi. Lâm Hi đi Bắc băng nguyên tới bốn tháng, hơn nữa đệ tử bình thường cũng không thể khó xử hắn.

Quang Lộc thánh tử vốn cho rằng Lâm Hi có thu hoạch, lúc này mới quay về. Thậm chí khi biết Lâm Hi đi gặp mặt trưởng lão thì hắn đặc biệt chờ ở bên ngoài đại điện, chờ nhiều giờ rồi, không nghĩ tới Lâm Hi thật sự quên mất chuyện này.

Quang Lộc thánh tử nhất thời nói không rõ trong lòng có cảm giác gì.

Thật sự là hy vọng càng lớn, thất lạc càng lớn.

- Sư huynh, thực xin lỗi, Thông Minh Thú ta không có bắt được. Nhưng mà...

Lâm Hi nhìn qua biểu lộ thất lạc của Quang Lộc thánh tử thì cười rộ lên.

- Tâm hạch Thông Minh Thú ta đúng là có một cái. Không biết sư huynh có hữu dụng hay không?

- Cái gì!

Đột nhiên Quang Lộc thánh tử chấn động, như bị sét đánh, không thể ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Lâm Hi vẻ mặt mỉm cười, từ trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" cầm ra một viên nhỏ có lưu quang đủ màu sắc, tươi sáng long lanh, đây là trái tim giống như thủy tinh, trái tim này lớn nhỏ như lòng bàn tay, thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu màu vàng bên trong.

- Tâm hạch Thông Minh Thú?

Quang Lộc thánh tử kinh hô một tiếng, gấp không thể chờ được cầm lấy nó trong tay của Lâm Hi, cẩn thận phân biệt một phen và xác nhận không có sai, nhanh chóng kích động trong lòng, thần sắc vui mừng như điên.

- Đúng vậy! Là tâm hạch của Thông Minh Thú, không cần Thông Minh Thú, tâm hạch của Thông Minh Thú là có thể! Sư đệ, nhân tình này ta ghi nhớ.

Một tâm hạch "Thông Minh Thú" với những người khác mà nói chỉ là một tài liệu tu luyện trân quý. Nhưng đối với Quang Lộc thánh tử mà nói nó chính là thứ cần thiết khi đột phá cảnh giới Hư tiên.

Trong Tiên Đạo Đại Thế Giới mỗi Thánh tử nóng cầu chính là từ phàm hóa tiên, bước vào "Hư tiên". Mà mộng tưởng này Quang Lộc thánh tử đã trì hoãn tại Luyện Khí tầng thứ bảy thật nhiều năm.

Hắn chỉ khiếm khuyết chính là tâm hạch "Thông Minh Thú" mà thôi. Bởi vì cái gọi là hy vọng bao nhiêu, thất vọng càng nhiều. Cho nên khi Lâm Hi lấy tâm hạch "Thông Minh Thú" ra thì trùng kích với Quang Lộc thánh tử có thể nghĩ.

- Ha ha, chỉ cần có hữu dụng với sư huynh là đủ rồi!

Lâm Hi cười rộ lên.

Lâm Hi tại phía Bắc băng nguyên căn bản không có thời gian đi săn bắt "Thông Minh Thú". Hơn nữa "Thông Minh Thú" thiên tính cảnh giác, một chút gió thổi cỏ lay là bỏ chạy, hơn nữa lại có thể độn thổ, Lâm Hi mặc dù có tình đi bắt cũng chưa chắc như nguyện.

Nhưng mà may mắn Lâm Hi căn bản không cần đi lùng bắt loại linh thú này. Hắn có tâm hạch Thông Minh Thú là từ trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại của một tên cường giả Đạo Quả Thái Nguyên Cung.

Phía Bắc băng nguyên là địa bàn của Thái Nguyên Cung, loại "Thông Minh Thú" này Thái Nguyên Cung cũng đi săn thật nhiều. Cơ hồ là bị bọn họ lũng đoạn. Cường giả Thái Nguyên Cung nhìn thấy sẽ lột da "Thông Minh Thú", lấy tâm hạch của nó ra. Nhưng mà bây giờ không công tiện nghi cho Lâm Hi, vừa vặn hoàn thành giao dịch với "Quang Lộc thánh tử".

Tuy "Quang Lộc thánh tử" lúc này nhìn thấy "Thông Minh Thú" cũng chưa chắc kích động, bởi vì thứ hữu dụng với hắn chính là tâm hạch mà thôi.

Lâm Hi đạt được "Tâm hạch" cho nên cũng không cần phải sốt ruột.

Tay của Quang Lộc thánh tử cầm lấy tâm hạch của Thông Minh Thú, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó, cẩn thận thưởng thức, thân thể của hắn lâm vào trạng thái phấn khởi quên mất Lâm Hi đang ở bên cạnh.

Thật lâu Quang Lộc thánh tử mới kịp phản ứng. Cầm tâm hạch Thông Minh Thú cất kỹ. Sau đó mới chú ý tới tới Lâm Hi. Kinh ngạc, Quang Lộc thánh tử kịp phản ứng, cười nói:

- Đúng rồi, đây là hai mươi viên Linh hỏa chi thạch lúc trước đáp ứng cho ngươi. Ngươi xem đi!

Tay áo Quang Lộc thánh tử vung lên, một đống tinh thạch lớn từ trong áo của hắn bay ra ngoài, rơi vãi rơi trên mặt đất. Từng viên tinh thạch thanh tĩnh như nước, tản ra hào quang trí tuệ.

- Lâm sư đệ, xin thứ cho ta không thể lưu lại. Tâm hạch Thông Minh Thú này với ta mà nói quá mức trọng đại. Ta cần lập tức quay về Huyền Phù Thánh Phong.

Quang Lộc thánh tử thoáng cái dứng lên.

Thần sắc của hắn vội vàng, ôm tâm hạch Thông Minh Thú trong lòng giống như sợ bị mất đi vậy.

- Sư huynh đi thôi, không cần để ý những cấp bậc lễ nghĩa này.

Lâm Hi cười cười, lơ đễnh nói.

Quang Lộc thánh tử chờ đợi bước vào "Hư tiên" rất lâu, cái gọi mọi sự đã chuẩn bị chỉ thiếu một thứ. Hôm nay gió đông tới tay thì nội tâm ngứa ngáy khó chịu, vội vã quay về "Huyền Phù Thánh Phong".

Người trong tiên đạo tâm nguyện lớn nhất chính là truy đuổi lực lượng, đạt tới cảnh giới chí cao của tiên đạo. 

Quang Lộc thánh tử nóng lòng đánh vỡ cảnh giới, đột phá đến "Hư Tiên Kỳ" cũng là lẽ thường, Lâm Hi cũng không thèm để ý.

Bá!

Tiếng gió vang lên bên ngoài, Quang Lộc thánh tử lập tức biến mất ở ngoài điện, vội vã quay về "Huyền Phù Thánh Phong" của mình.

Quang Lộc thánh tử vừa đi, trong điện an tĩnh lại.

Lâm Hi nhìn qua hai mươi viên "Linh hỏa chi thạch" tỏa ra hào quang trí tuệ, trong nội tâm cảm nghĩ miên man.

Giao dịch với Quang Lộc thánh tử rất khó nói ai lời ai lỗ, đối với Lâm Hi mà nói một tâm hạch Thông Minh Thú đổi hai mươi viên Linh hỏa chi thạch tự nhiên là mình lời rồi. Tuy Linh hỏa chi thạch không gia tăng lực lượng, nhưng lại tăng trí tuệ, tăng lĩnh ngộ tâm pháp của bản thân. Càng có lợi cho tiên đồ của mình ngày sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi