Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...."> Bàn Vận Kỳ --> Tôi Thể Kỳ -->Thiết Cốt Kỳ --> Nhận Bì Kỳ --> Thần Hành Kỳ --> Cự Linh Kỳ --> Kim Cương Kỳ --> Long Lực Kỳ --> Lôi Minh Kỳ...." />

THẦN TỌA

Đối với đoàn Băng Hoàng chân khí phong ấn trong người, Lâm Hi vốn cũng không phải rất yên tâm. Vốn hắn định thỉnh Chấp Pháp trưởng lão hỗ trợ.

Nhưng mà ngày đó gặp mặt Chấp Pháp trưởng lão thì Chấp Pháp trưởng lão cũng không có phát hiện cái gì. Cho nên Lâm Hi cũng mang chuyện này vùi ở trong lòng không nói ra.

Một trận tĩnh mịch kéo dài, sau một lát rột cục một đạo ý niệm hùng hồn từ trong hạt châu trạm lam phát ra, vang lên ở trong đầu Lâm Hi:

- Ngươi xác thực rất thông minh, ta vốn cho rằng ngươi phải chậm một chút mới phát hiện ra sự thật này. Bất quá... Đúng, đúng là ta cứu được ngươi, ta biết trong lòng ngươi có nghi hoặc, hỏi đi, trước khi ta triệt để ngủ say sẽ trả lời cho ngươi biết.

Thanh âm tuy hùng hồn, bễ nghễ như trước nhưng lại ẩn ẩn có một cỗ mỏi mệt không chịu nổi.

Lâm Hi trầm mặc, trong đầu lướt qua rất nhiều ý nghĩ.

Tuy sớm đoán được trong Phong Bạo chi môn có khả năng xuất hiện vấn đề, lần kỳ ngộ ở động quật dưới mặt đất kia đúng là thật đúng lúc, Lâm Hi cảm giác vẫn là rất phức tạp.

Một phương diện, người này xác thực đã cứu hắn, điều này khiến cho hắn cảm kích. Nhưng một phương diện khác biết rõ trên người có một ý thức cường đại phụ vào, lại không thể không khiến cho Lâm Hi chuẩn bị đề phòng.

Dù sao, ở tiên đạo đại thế giới thế nhưng mà tồn tại một loại năng lực gọi là ‘Đoạt xá’.

Tình huống mà chính mình gặp phải bây giờ cùng với ‘Đoạt xá’ trong truyền thuyết quả là rất tương tự. Lâm Hi không thể không phòng bị mỗi một thời gian cường giả thần bí này sẽ đoạt xá thân thể của hắn.

- Ngươi không cần lo lắng nhiều, ta căn bản là vô ý mới đoạt xá thân thể của ngươi. Thực phải làm mà nói, ta trước kia liền đã động thủ. Hơn nữa, hiện tại mặc dù là ta có tâm cũng không có loại năng lực này rồi, cho nên ngươi hoàn toàn có thể yên tâm.

Thanh âm của Thượng cổ Băng Hoàng từ trong cơ thể Lâm Hi truyền đến.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Lâm Hi rốt cuộc nói:

- Bộ hài cốt tiên đạo mà ta nhìn thấy trong Phong Bạo chi môn ở động quật dưới mặt đất chính là ngươi đi. Ngươi phụ vào ngươi ta đến cùng là có mục đích gì?

- Ta?

Thanh âm hùng hồn kia nở nụ cười:

- A, ta có quá khứ huy hoàng, nhân sinh rực rỡ, cuối cùng vẫn như trước là không tránh được thân hãm lao tù. Hoặc là ngươi có thể gọi ta là Băng Hoàng, Băng Hoàng đại pháp trên người ngươi chính là tuyệt học do ta sáng lập.

Dừng một chút, Thượng cổ Băng Hoàng lại nói:

- Ngươi cũng không cần cảm thấy khẩn trương, sở dĩ ta tuyển chọn ngươi là bởi vì bộ tiên cốt kia đã hoàn toàn bị phá hư, chỉ cần vọng động một cái là sẽ hoàn toàn hủy diệt, giống như ngươi đã thấy ở trong động quật. Vì nguyên nhân này mà ta một mực bị vây ở trong động quật này mà không cách nào ly khai. Mà thân thể yêu tộc lại không thích hợp với ta, cũng không thể chịu nổi lực lượng linh hồn của ta, cho nên ta mới chọn ngươi.

- Nói như vậy, lựa chọn ta chính là ngươi bị bức đến bất đắc dĩ rồi?

Lâm Hi nói.

- Xác thực như thế.

Băng Hoàng cười cười, nói:

- Đương nhiên, cũng có một ít nguyên nhân khác. Ví dụ như khí lực của ngươi viễn siêu tu sĩ cùng cấp, chỉ sợ là Thập trọng Thánh vương cũng không có thân thể cường hãn như ngươi, bằng không mà nói, một tu sĩ Phù Lục kỳ đúng là không thể chịu nổi băng hệ năng lượng cùng tinh thần của ta. Bất quá ngươi thật sự rất cẩn thận, nhìn ra được ngươi cũng là một tên phiền toái, trêu chọc phiền toái cũng không nhỏ.

- Gia hỏa kia lần này tới đối phó ngươi có lai lịch không nhỏ. Lấy tu vi Luyện Khí cảnh của ngươi rõ ràng dẫn tới một gã cao thủ tiên đạo thập trọng tới đối phó. Ngươi rốt cuộc là đắc tội với hạng người gì? Ta tuy có thể cứu ngươi lần thứ nhất nhưng không cứu được lần thứ hai, lần thứ ba..., lần này vì cứu ngươi mà ta đã trả một cái giá không nhỏ, về sau phải dựa vào chính ngươi.

Thượng cổ Băng Hoàng nói.

Lâm Hi trầm mặc không nói, chuyện tình Long Băng Nhan xác thực là vượt quá dự liệu của hắn.

Chuyện này dần dần có chút không thể khống chế.

Đây cũng là việc mà hắn cực kỳ lo lắng, mười tám điều môn quy của Thần Tiêu tông nghiêm cấm đồng môn chém giết. Lúc trước chuyện của hắn là Tào thị huynh đệ vẫn còn đó, lần này lại có chuyện tình Ám Long đem mình dụ ra khỏi Thần Tiêu sơn.

Chỉ là rời khỏi Thần Tiêu sơn, mười tám điều quy củ kia cũng không phải là có thể đi vòng qua được!

- Ngươi vừa mới nói vì cứu ta mà đã trả giá không nhỏ, đây là có chuyện gì?

Trong lòng Lâm Hi hơi động, đột nhiên nói.

- Ha ha, năng lượng của ta vốn là đều lưu trữ ở trong tiên cốt. Về sau ngươi tu luyện Băng Hoàng đại pháp đã hút đi một phần lực lượng, còn dư lại bị ta phong ấn ở trong cơ thể của ngươi. Bất quá hiện ta ngươi đã nhìn ra được, năng lượng còn dư lại của ta cũng không có nhiều, trên thực tế, giải đáp hết nghi ngờ của ngươi, chẳng mấy chốc ta sẽ lâm vào ngủ say trong thời gian dài, nếu như vào lúc này lại có một tên cường giả đến, chỉ sợ ngươi và ta đều phải chết. Cho nên, về sau liền phải dựa vào chính ngươi rồi.

Băng Hoàng thản nhiên nói.

- Bất kể nói thế nào, lần này là ngươi đã cứu ta. Đa tạ.

Lâm Hi truyền qua một đám ý niệm nói.

Không biết tại sao khi nghe vị Băng Hoàng này mất hết năng lượng, rất nhanh sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, phương diện này Lâm Hi lại có chút tiếc nuối, dù sao đây chính là một cái trợ lực không nhỏ, nhưng ở một phương diện khác cũng là nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Dù sao thực lực của vị Thượng cổ Băng Hoàng này quá cường đại, nếu như thực lực của hắn vẫn còn, chỉ sợ hắn muốn thì mình cũng không ngăn cản được, sẽ biến thành khôi lỗi của hắn.

Cái gọi là không nên có tâm hại người nhưng nên có tâm phòng bị người, tuy Lâm Hi rất cảm kích vị Thượng cổ Băng Hoàng này đã cứu mình, nhưng trong nội tâm cũng không khỏi có điểm đề phòng hắn.

Dù sao, trên thực tế, Lâm Hi cùng với Thượng cổ Băng Hoàng này còn căn bản không quen thuộc.

- Ta biết trong lòng ngươi còn có rất nhiều nghi hoặc, bất quá tin tưởng ta... ta sẽ không hại ngươi. Những cái khác không nói, ít nhất ta đã cứu ngươi một mạng, không phải sao? Ngươi yên tâm, chờ ta khôi phục một nửa thực lực liền sẽ rời đi khỏi thân thể của ngươi. Hơn nữa ngươi trợ giúp ta cũng không phải là không có chỗ tốt. Ở chỗ này của ta có một cái ‘Quy tức thuật’ có thể giúp ngươi tránh thoát khỏi tinh thần dò xét, trừ phi là dùng mắt thường nhìn thấy ngươi, bằng không mà nói, ở cấp bậc của ngươi thì ngay cả cường giả Tiên Đạo nhất trọng cũng không thể phát hiện được.

Thượng cổ Băng Hoàng nói.

- Vậy Tiên Đạo nhị trọng thì sao?

Lâm Hi nói.

Thượng cổ Băng Hoàng không trả lời trực tiếp, chỉ là cười nói:

- Lấy trí tuệ của ngươi cần phải minh bạch, không có pháp thuật gì là vô địch tuyệt đối, không hề có sơ hở.

Lâm Hi rốt cục cũng nở nụ cười:

- Nói cũng đúng.

Nụ cười này, quan hệ của hai người ngược lại là hòa hợp không ít.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi