THẦN TƯỢNG NHÀ TA LẠI RỚT ÁO CHOÀNG RỒI


Thời Phi mới vừa xuống máy bay mở ra di động liền nhìn thấy có cuộc gọi của Thẩm Thanh Nhiên.
Còn có một tin nhắn cậu chưa đọc.
Thẩm Thanh Nhiên:【Sư phụ, có chuyện muốn nhờ thầy hỗ trợ.】
Đều dùng tới từ nhờ này, Thẩm Thanh Nhiên cũng không phải là đứa nhóc khờ khạo không đứng đắn Giang Dục kia, bình thường đều là có một nói một.
Hứa Trạch Minh đi theo bên cạnh nói: "Thời Phi, cậu ngồi đây nghỉ ngơi một chút, tôi đi lấy hành lý.

Tôi đã hẹn xe ở cửa sân bay rồi."
"Được, anh đi đi." Vốn tưởng cùng đi lấy hành lý, lúc này nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Thanh Nhiên, quyết định trả lời hắn trước.
Thời Phi:【Xảy ra chuyện gì?】
Bên kia thực mau nhắn lại.
Thẩm Thanh Nhiên:【 Sư phụ, ngày mai con có buổi biểu diễn, khách mời vốn đã đồng ý lại không tới được, con muốn nhờ thầy hỗ trợ làm khách mời trong buổi biểu diễn của con.】
Thời Phi:【Với địa vị và nhân mạch của anh, người muốn tới buổi biểu diễn của anh hát rất nhiều, không thể không tìm thấy người thay thế mới đúng chứ.】
Thẩm Thanh Nhiên:【Con biết muốn tìm thay thế bổ sung không khó, nhưng muốn tìm được người phối hợp với tiết tấu của con không nhiều lắm.】
Thời Phi:【Đừng nói nhảm nữa, nói sự thật đi.】
Thẩm Thanh Nhiên:【Sư phụ, con hơi mệt, con nhớ thầy.】
Thời Phi đứng ở đó khựng lại, giống như nhìn thấy thiếu niên bướng bỉnh đêm mưa năm đó.
Thời Phi:【Được, đêm nay tôi đi tìm anh.】
Thẩm Thanh Nhiên:【Con đặt vé máy bay và khách sạn cho thầy.】
Vừa lúc này Hứa Trạch Minh xách theo vali đã trở lại nói: "Thời Phi, xe tôi đặt đã ở bên ngoài rồi, chúng ta đi ra ngoài là được."
Thời Phi tiếp nhận vali nói: "Không cần, chúng ta không về nữa."
Hứa Trạch Minh nghi hoặc: "Không về nữa?"
Thời Phi gật đầu: "Chúng ta cần đi một chuyến tới thành phố Lâm Thạch."
Gọi điện thoại cho Tống Nhất Nguyên, để hắn hoãn lại thông cáo ngày mai, chi phí tổn thất bọn họ sẽ chịu.
Tống Nhất Nguyên tức giận đến sắp dậm chân: "Cậu nói cái gì? Đang yên đang lành cậu lại muốn hủy thông cáo, cậu có biết như vậy sẽ đắc tội người ta không, như vậy sẽ gây ảnh hưởng xấu, cậu có chuyện gì không thể làm sau được sao? Cậu làm như vậy khiến người đại diện như tôi rất khó làm."

Thời Phi đáp lại: "Thẩm Thanh Nhiên mời tôi làm khách mời buổi biểu diễn của anh ta."
"Được rồi, cậu cứ yên tâm đi, việc bên này tôi giải quyết cho cậu." Thái độ của Tống Nhất Nguyên lập tức thay đổi, cực kỳ sảng khoái đồng ý.
"Không phải vừa rồi anh nói sẽ rất khó làm sao?" Thời Phi hỏi.
"Cái này có gì mà khó làm, tổn thất chúng ta chịu, tôi lại mời lãnh đạo đối phương ăn một bữa xin lỗi là được rồi không phải sao." May mà Thời Phi không ở đó, nếu không chắc chắn có thể nhìn thấy Tống Nhất Nguyên vui tới mức cười ra nếp nhăn: "Nói xem cậu làm thế nào móc nối được với Thẩm Thanh Nhiên vậy?"
Thẩm Thanh Nhiên là ai? Là người nước H duy nhất giành được giải thưởng âm nhạc Grammy, còn giành được những ba lần, có thể làm khách mời trong buổi biểu diễn âm nhạc của hắn là tài nguyên âm nhạc mà bao nhiêu người đều muốn.
Thời Phi xách theo vali hành lý đi về phía phòng nghỉ, nói: "Chính anh ta gọi điện thoại mời em."
Tống Nhất Nguyên: "......"
............
Khi Thời Phi ngồi máy bay lại gặp Vương Nguyên Chí, đã gần nửa tháng kể từ lần cuối cùng nhìn thấy anh ta trong cuộc thi thiết kế.
Hôm nay hai người đều mặc một thân áo hoodie màu trắng, khi gặp nhau trong cabin, sắc mặt Vương Nguyên Chí không quá tốt, lập tức nhớ tới sự việc đáng xấu hổ trong cuộc thi đấu thiết kế Sự quyến rũ phương Đông trước kia.
"Thầy Vương, thật trùng hợp." Thời Phi chào hỏi với hắn.
"Trùng hợp cái gì mà trùng hợp, tôi không quen cậu, cậu đừng nói chuyện với tôi." Vẻ mặt Vương Nguyên Chí hơi khó chịu nói: "Thật là xui xẻo, sao lại ngồi cùng một máy bay với cậu chứ, đừng có ngồi bên cạnh đấy chứ."
"Yên tâm, tôi ngồi khoang hạng nhất, sẽ không ngồi cạnh." Vé máy bay của cậu là Thẩm Thanh Nhiên an bài, đặt cho cậu vé khoang hạng nhất, Thời Phi liếc mắt nhìn thấy vé trên tay Vương Nguyên Chí là khoang phổ thông.
Sắc mặt Vương Nguyên Chí thay đổi, trên mặt thoáng hiện lên một tia xấu hổ.
Sau khi ngồi xuống, Vương Nguyên Chí còn cúi đầu hỏi trợ lý: "Sao Thời Phi lại đi chuyến bay này? Cậu ta tới thành phố Lâm Thạch làm gì?"
Lần trước hắn biểu diễn trên sân khấu bên dưới đều là fan của Thời Phi, để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, không khác gì sỉ nhục lớn nhất trong lịch sử.
Trợ lý kiểm tra ứng dụng Starchaser (truy tinh) và nói: "Chắc là việc riêng, không thấy cậu ta công khai hành trình này."
Vương Nguyên Chí nhíu mày, không yên tâm hỏi: "Không phải cậu ta tới cướp quảng cáo đại ngôn của tôi đấy chứ?"
Hai ngày nay, Vương Nguyên Chí đang tự mình đàm phán làm đại ngôn cho một thương hiệu, nhưng đối phương còn đang do dự giữa hắn và một người khác nữa, hôm nay hắn tới đây chính là để giải quyết dứt điểm chuyện này.
Trợ lý lắc đầu nói: "Chắc là không phải.

Theo tôi được biết, hôm nay cậu ta vừa mới ghi hình xong《 Mô Phỏng Nhân Sinh 》, ngày mai sẽ đi quay chụp cho tạp chí《Thời trang nam giới》.

Có thể là có việc gì đó gấp cần tới đây đi."

Thương hiệu kia chỉ có thể coi là đại ngôn tuyến ba, kỳ thực trợ lý muốn nói, đại ngôn như vậy, với danh tiếng của Thời Phi hẳn là chướng mắt.
Vương Nguyên Chí gật gật đầu, yên tâm: "Vậy là tốt rồi, chuyện lúc trước bảo anh liên hệ đã sắp xếp ổn thỏa chưa."
Trợ lý khẳng định nói: "Đã sắp xếp xong rồi."
............
Máy bay xẹt qua tầng mây trên bầu trời.
Khi bọn họ lên máy bay, trời còn chưa tối.
Hứa Trạch Minh có chút hưng phấn, lần đầu tiên trong đời hắn được ngồi khoang hạng nhất, đang ở nơi đó cầm di động tách tách chụp anh lưu niệm.
Thời Phi nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của hắn, cảm thật thật tốt.
Cho dù hiện tại cậu có thân thể 18 tuổi, nhưng tâm tính thì già rồi, mấy năm nay cũng dần dần buông lỏng rất nhiều.
Cầm lấy chăn đắp lên người, hạ ghế dựa xuống nằm nghiêng tìm một vị trí thoải mái chuẩn bị ngủ một giấc.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Thời Phi lại nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nghĩ tới kiếp trước chết thảm, nghĩ tới những chuyện xảy ra sau khi cậu trọng sinh 5 năm trước.
Thời Phi từ nhỏ lớn lên ở trại trẻ mồ côi, cậu sống lại năm 13 tuổi, đang đối mặt với cô nhi viện sắp bị phá bỏ.
Cậu biết làm rất nhiều thứ, muốn kiếm tiền không khó, nhưng lúc ấy cậu mới 13 tuổi, rất nhiều thứ bị hạn chế do tuổi tác.
Cuối cùng Thời Phi lựa chọn viết truyện trên mạng, lấy bút danh Bất Hội Phi Điểu bắt đầu sáng tác bộ tiểu thuyết hồi hộp gay cấn《 Trí Mệnh Đích Ngã 》trên web Điểm Nương.
Sau khi tiểu thuyết được lên kệ, thành tích tốt hơn rất nhiều so với dự đoán, cậu lập tức trở thành tác giả có lượng tiêu thụ số một trên bảng.
Dựa vào tiền nhuận bút và bán đi bản quyền cậu bảo vệ được cô nhi viện, khi đó cậu quá nhỏ, nếu đột nhiên lấy ra nhiều tiền như vậy rất chọc người hoài nghi, cậu liền sử dụng phương thức nặc danh để quyên tiền cho cô nhi viện.
Gặp gỡ Thẩm Thanh Nhiên là khi cậu trở về được một năm.
Khi cậu đi ra ngoài mua đồ, trời còn chưa mưa, kết quả khi trở về trời lại tầm tã mưa to.
Để về nhà nhanh hơn, Thời Phi đi đường tắt để về, lúc đi qua một thùng rác, bị người bắt lấy chân.
Lúc ấy Thời Phi mới 14 tuổi, vóc dáng còn chưa tới 1m7, mặc một thân áo hoodie màu trắng, đầu đội mũ áo hoodie, mưa to đã sớm khiến cậu ướt sũng.
Mà người nọ trên mặt đất, nắm chặt ống quần Thời Phi, rõ ràng toàn thân là máu, cho dù trời mưa tầm tã, Thời Phi cũng vẫn nhìn thấy trong mắt thiếu niên ý chí sinh tồn mạnh mẽ.
Trước khi hôn mê, trong miệng Thẩm Thanh Nhiên vẫn luôn lẩm bẩm: "Cứu tôi, cứu tôi....."

Năm đó Thẩm Thanh Nhiên 18 tuổi, vóc dáng đã sớm cao tới 1m8, toàn thân bị thương, kéo anh đi khỏi cái nơi quỷ quái kia, Thời Phi tốn không ít sức lực.
Rất nhiều chuyện trước kia đều không mấy vui vẻ, Thời Phi rất ít khi nhớ về những chuyện trước kia.
Đại khái là nhớ lại không ít chuyện quá khứ, một giấc ngủ này của Thời Phi rất không yên ổn, lúc tỉnh lại nhìn sắc trời bên ngoài đã đen hoàn toàn.
Máy bay cũng đang từ từ hạ cánh, xuyên thấu qua cửa sổ máy bay, cậu thấy được ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà phía dưới.
Màn đêm bao la, ánh đèn trên mặt đất sáng rực, tạo nên một cảnh đẹp vô cùng mỹ lệ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã trở về được 5 năm.
Tiếng máy bay ầm ầm hạ cánh xuống mặt đất.
Thời Phi đội mũ xách theo hành lý đi ra ngoài.
Hứa Trạch Minh đầy luyến tiếc sờ sờ ghế dựa nói: "Anh đi đây, bảo bối, anh sẽ còn quay lại."
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Thành phố Lâm Thạch là thành phố loại 1, sân bay cũng là sân bay quốc tế, rất rộng lớn.
Thời Phi lâm thời thay đổi hành trình, cho nên cơ bản sẽ không có ai biết, sau khi lấy hành lý lại thấy bên ngoài sân bay có không ít fan tụ tập.
Hứa Trạch Minh buồn bực: "Tin tức bị lộ sao? Chẳng lẽ bọn đầu cơ lại điều tra ra nhanh như vậy?"
Bọn họ bất ngờ đổi hướng đấy.
Thời Phi nhìn thoáng qua tình huống bên kia, nhìn thấy có không ít fan trong tay cầm biểu ngữ bên trên viết Vương Nguyên Chí em yêu anh.
"Có lẽ là fan của Vương Nguyên Chí, băng rôn trên tay cũng viết kia kìa." Thời Phi chỉ chỉ băng rôn.
Hứa Trạch Minh sau khi xem xong cười nói: "Fan đi thuê này cũng hơi nhiều rồi nhỉ, danh tiếng và lượng fan chênh lệch như vậy dễ dàng bị nhìn thấu."
Thời Phi nghiêng đầu nhìn hắn: "Mắt cậu cũng tinh tường đấy, chuyện như này mà cũng biết?"
Hứa Trạch Minh nói: "Cái này vừa nhìn là đã biết, ở đây có khoảng 200 fan, danh tiếng của Vương Nguyên Chí nào có cao như vậy.

Có lẽ để xây dựng danh tiếng, chắc là sau này cần chia sẻ tài nguyên."
Thời Phi đeo mắt kính lên, nói: "Anh cũng biết nhiều thứ phết nhỉ."
Hứa Trạch Minh nói: "Nói thật với cậu, trước kia tôi cũng từng làm một fan bán thời gian, dao động từ 100-300 tệ, chủ yếu là chỉ cần hò hét và tặng hoa gì đó, giá thị trường tốt một chút thì một ngày có thể chạy ba bốn nơi."
Thời Phi: "Công việc này của anh cũng không tồi nhỉ."
Hứa Trạch Minh nhún vai nói: "Đều là vì học phí thôi, tôi cũng không còn cách nào."
Thời Phi: "Vậy sao anh còn tới làm trợ lý của tôi? Tiền lương trợ lý cũng không cao như vậy."
Hứa Trạch Minh: "Ban đầu chỉ giả vờ làm fan của người khác một chút, tôi cũng cảm thấy không có gì.


Minh tinh fan để có thể diện, đạt được một chút hiệu quả, chúng tôi cũng cần kiếm tiền, đôi bên cùng có lợi.

Nhưng hiện tại có chút hơi quá, chuyên môn tiêu tiền thuê fan tới làm fan cuồng, ngắm bắn vào một vài minh tinh đột nhiên bạo hồng, làm đủ việc quá đáng."
"Ví dụ như sàm sỡ người khác ở sân bay, hoặc ví dụ như theo dõi tới khách sạn, nửa đêm rình trộm ở cửa phòng khách sạn minh tinh.

Hoặc là biết rõ minh tinh có lịch trình vội vã, cố tình một đống người đi chen chúc không cho đi, còn vỗ vào mặt gì đó nữa." Hứa Trạch Minh có chút buồn bã nói: "Tôi cảm thấy làm những việc này có chút trái với điểm mấu chốt của tôi, cho nên tôi không làm nữa."
Thời Phi gật đầu khen ngợi: "Có tam quan đúng đắn rất không tồi.

Thế giới người trưởng thành dễ bị lạc lối, hiếm khi anh còn có thể giữ được tỉnh táo."
Hứa Trạch Minh được khen ngượng ngùng cười gãi đầu nói: "Thời Phi, cậu còn nhỏ hơn cả tôi, sao có nhiều lúc nói chuyện giống như người già trải qua mấy chục năm thăng trầm vậy."
Thời Phi: "Chứng tỏ tôi trưởng thành sớm hơn anh thôi.

Đi thôi."
Thời Phi đeo kính lên chuẩn bị thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở bên kia nhanh chóng rời đi.
Đám fan bên kia, có người cầm hoa có người cầm băng rôn.
Thỉnh thoảng có người hỏi: "Ra chưa? Không phải nói 8h40 tối máy bay hạ cánh sao? Đã hơn 8 giờ rồi, sao còn chưa thấy."
"Chờ một chút, có lẽ lấy hành lý muộn."
"Tôi còn định sớm một chút làm xong đơn này còn về nhà làm bài nữa."
"Mọi người giữ vững tinh thần, mặc áo hoodie màu trắng đội mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang và kính râm màu đen, đừng nhận sai."
Mọi người nôn nóng chờ đợi, lúc này có người nhìn thấy Thời Phi bên kia, đánh giá trên dưới một chút.
Áo hoodie màu trắng, mũ lưỡi trai màu đen, cộng với khẩu trang và kính đen, cùng với dáng vẻ cố ý đè thấp vành mũ.
Hưng phấn chỉ vào: "Bên kia, chính là bên kia, ra rồi."
Nghe được tiếng hô, mọi người chạy tới, giương cao biểu ngữ lớn tiếng hô: "Vương Nguyên Chí, Vương Nguyên Chí.......em yêu anh, Vương Nguyên Chí em yêu anh......"
Lúc Thời Phi nghe thấy tiếng hô còn không lo lắng mấy, những người này đều là fan bỏ tiền ra thuê, không liên quan gì tới mình.
Thậm chí khi nhìn thấy bọn họ chạy về phía mình còn tưởng là Vương Nguyên Chí cũng vừa lúc đi ở hướng này, còn cực kỳ lễ phép nhường hai bước.
Kết quả cậu đã bị bao vây xung quanh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi