THẦN VƯƠNG LỆNH


“Vậy được.


"Nếu Thiết Lâm Phong và Ngô Thiên Hùng không trực tiếp lộ diện mà phái tới một cái gai nhọn như Tần Thiên, vậy chúng ta bẻ gãy cái gai này trước.

"
"Giao cho các người.

"
"Trước khi mặt trời mọc, tôi muốn nhìn thấy đầu chó của Tần Thiên!"
“Tôi muốn lấy cái đầu chó này làm quà tặng, đích thân đưa đến trước mặt Thiết Lâm Phong!”
“Xin ông chủ Tiết yên tâm, chúng tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Kiều Lục và Cường Long đồng ý rồi xoay người rời đi.

Bọn họ đều cho rằng chủ mưu phía sau là Thiết Lâm Phong và thương hội Long Giang.

Mà không hề biết toàn bộ thương hội Long Giang chỉ là đang làm việc theo mệnh lệnh của Tần Thiên.

Tiết Kiến nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của Tần Thiên trên màn hình, nghiến răng nói: "Tên họ Tần, không phải mày đang chờ tao trả thù sao?”
"Bây giờ bắt đầu trả thù.

"
Ông ta bình tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn gọi một cuộc điện thoại.

Nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, Tiết Kiến vừa rồi vẫn còn ra lệnh giết người quyết đoán, bỗng nhiên giọng điệu lại trở nên dịu xuống.

Giọng điệu có chút lấy lòng nói: "Mỹ Nhi, A Nhân ở Long Giang, vì chuyện dự án mà xảy ra chút chuyện.


"Con xem, con có muốn tới thăm nó không?"
Phan Mỹ Nhi lạnh lùng nói: "Không rảnh” sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Trong mắt Tiết Kiến hiện lên vẻ mâu thuẫn và căm hận.

Nhà họ Tiết bọn họ có thể có được như ngày hôm nay, cũng vì ông ta chỉ thị con trai tốt của mình đi nịnh bợ Phan Mỹ Nhi trong thời gian học tập ở Toronto, Canada và nhận được sự trợ giúp của nhà họ Phan.


Phan Mỹ Nhi bị bại liệt do khi còn bé không được điều trị kịp thời cho nên một chân bị tàn tật, dẫn đến tâm lý của cô ta cũng có chút méo mó.

Động một chút là nổi giận.

Tiết Kiến đã từng tận mắt chứng kiến, có một lần con trai bởi vì nhìn một cô gái đi ngang qua mình trên đường mà bị bắt quỳ xuống đường.

Ông ta biết con trai mình không hạnh phúc, đây cũng là lý do ông ta mở một mắt nhắm một mắt về việc con trai lén lút vụng trộm bên ngoài sau lưng Phan Mỹ Nhi.

Thậm chí còn thường xuyên bao che giúp con trai.

Trong ấn tượng của ông ta không có người phụ nữ nào không thể giải quyết bằng tiền, cho nên cảm thấy mặc kệ con trai chơi ai cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Nhưng ông ta chưa bao giờ tưởng tượng được, bây giờ lại rơi vào kết cuộc này vì một người đàn bà.

Ông ta gọi điện thoại, không mong Phan Mỹ Nhi đến mà chỉ thông báo trước làm đệm cho sau này.

Nếu như Phan Mỹ Nhi biết Tiết Nhân vì nhúng chàm người phụ nữ khác mới rơi vào kết cuộc như này, chỉ sợ chẳng những không giúp trả thù mà còn có thể trút lửa giận lên đầu nhà họ Tiết.

Bây giờ ông ta cần phải xử lý mọi thứ càng sớm càng tốt trước khi Phan Mỹ Nhi biết được sự thật.

"Cường Tử, ông chủ Tiết đối với chúng ta ơn trọng như núi.

Cậu còn nhớ lúc bị sát thủ quốc tế truy sát không?”
"Là ông chủ Tiết bảo tôi ra mặt bảo vệ cậu.

"
"Bây giờ ông chủ Tiết gặp nạn, đã đến lúc chúng ta trả ơn.

" Trong màn đêm, Kiều Lục châm một điếu thuốc nói với Cường Long.

Cường Long tính cách tương đối ngay thẳng, nghe vậy thì trừng mắt nói: "Lục gia, ông đang nói gì vậy?”
“Cường Long tôi há lại là người vong ân phụ nghĩa!”
"Chỉ là một tên Tần Thiên, một mình tôi cũng có thể bắt được, không cần lão già như ông ra tay.

"
“Ông cứ chờ đó, tôi sẽ dẫn người tới!”

Kiều Lục búng tàn thuốc xuống, nói: "Tuy nói như vậy nhưng chúng ta vẫn phải thận trọng.


"Theo quan sát của tôi, tên họ Tần kia là người luyện võ không dễ đối phó.

"
"Cao thủ bên cạnh tôi đã đi nơi khác, ngày mai mới trở về.

"
"Chúng ta nhịn một chút, ngày mai nói sau đi.

"
"Cậu yên tâm nếu ông chủ Tiết trách tội xuống thì một mình tôi gánh vác, sẽ không để liên quan đến cậu.

"
Cường Long nóng mắt: "Chỉ là một tên Tần Thiên không đáng nhắc tới!”
"Tứ đại kim cang tôi vừa chiêu mộ đều là cao thủ hạng nhất.

"
"Lục gia, tôi tự mình dẫn bọn họ đi báo thù, ông chỉ cần chờ tin tốt thôi!”
Kiều Lục cười nói: "Nếu đã như vậy, vất vả cho cậu rồi.


"Sau khi sự việc thành công chúng ta chính là anh em, sau này ngồi ngang hàng với nhau chia đều Long Giang! ”
Sau đó ông ta đưa địa chỉ tiểu khu Long Hồ mà Tần Thiên đang ở cho Cường Long.

Cường Long nóng lòng muốn lập công, ngay lập tức dẫn theo tứ đại kim cang, cùng có hơn mười thủ hạ đắc lực mang theo vũ khí, lái hai chiếc xe hùng hùng hổ hổ chạy về phía tiểu khu Long Hồ dưới màn đêm.

Sau khi hắn ta đi, Kiều Lục vẫy tay gọi tới một người mặc đồ đen, giao cho hắn ta một thứ đồ đen xì, dặn dò nhỏ vài câu.

Người mặc đồ đen nhận lấy đồ giấu vào trong người, sau đó lái xe ở phía sau theo dõi.

Chạy tới tới tiểu khu Long Hồ, đã thấy ở cửa có một chiếc Land Rover màu đen.


Một chàng trai đang tựa vào cửa xe nhàn nhã hút thuốc.

“Anh Cường, là Tần Thiên!”
“Hắn chính là Tần Thiên!” Đàn em lái xe nhìn qua video, liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.

"Mẹ kiếp, coi như nó biết điều.

"
“Biết chạy không thoát cho nên chờ ở đây chịu chết!” Cường Long mắng một tiếng, vừa định xuống xe.

Nhìn thấy Tần Thiên nở nụ cười, sau đó nhanh chóng lên xe khởi động chạy về hướng xa xa.

"Nhanh lên! Đừng để hắn chạy!”
“Mau đuổi theo!” Cường Long vội vàng ra lệnh cho tài xế lái xe.

Hắn ta ngồi trên một chiếc Mercedes thương nghiệp, phía sau là một chiếc Jinbei, hai chiếc xe gầm rú đuổi theo không rời.

"Thằng chó, dũng khí lúc đánh người đi đâu rồi?"
“Có ngon thì đừng chạy!”
“Hôm nay nếu để mày chạy thoát, tao livestream ăn cứt!” Cường Long lớn tiếng chửi bới.

Chiếc Land Rover nhanh chóng rời khỏi thành phố, nhìn có vẻ như đang hoảng loạn quẹo vào một khu nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.

“Vây lại!”
“Lần này xem hắn chạy đi đâu!”
Cường Long dẫn người xông vào, bọn họ xuống xe cầm dao, súng, gậy xông vào xưởng.

Khi nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen kia lẳng lặng dừng ở đó.

Không có ai trong xe.

"Chạy đâu rồi?"
“Mau lục soát!”
Cường Long hét một tiếng, lúc hắn ta xoay người lại không khỏi sững sờ.

Chỉ thấy Tần Thiên đứng ở cửa lớn đang cười khẩy nhìn bọn họ.

Ở bên cạnh Tần Thiên còn có hai người đàn ông mắt hổ đằng đằng sát khí.

Tần Thiên cười lạnh nói: "Đồng Xuyên, Thiết Tí giao cho các người.



"Ba phút, tôi không muốn bọn họ còn có người đứng.

"
Nói xong, hắn nhìn đồng hồ bắt đầu đếm thời gian.

Cái gì?
Cường Long có chút ngẩn người, chỉ dựa vào hai tên này mà muốn đánh bọn họ có nhiều người như này sao?
“Họ Tần, mày chết chắc rồi!”
“Các anh em lên!” Hắn hét lên cầm một cây gậy bóng chày rồi vội vã nhào lên.

“Lão đại, ba phút, anh xem thường chúng tôi sao?”
"Đúng vậy, đối phó với đám chó này hai phút rưỡi là đủ rồi.


Đồng Xuyên và Thiết Tí cười, nghênh đón.

Bọn họ một người là tinh anh của Sở Minh, một người năm nay vừa mới đoạt quán quân tại đại hội Kim Cúc, là hạt giống mới Sở Minh chiêu tuyển.

Có thể nói bọn họ đều có tương lai tươi sáng.

Nhưng mà bọn họ cùng quyết định rời khỏi Sở Minh đến đầu nhập vào Tần Thiên.

Khi đến sơn trang Mãnh Thú, bọn họ biết bản thân đã đưa ra quyết định chính xác nhất cuộc đời này.

Giờ phút này, trên người bọn họ đều có vết thương, đó là dấu vết để lại trong cuộc chiến với sư tử và hổ.

Nhưng mà so với nhiệt huyết trong lòng, mấy dấu vết này chả là cái thá gì.

Cường Long, tứ đại kim cang và hơn mười đàn em hung thần ác sát kia cũng chả là cái thá gì.

Đối mặt với một gậy hung mãnh của Cường Long, Thiết Tí không tránh không né trực tiếp vung tay lên đấm một nắm đấm, gậy bóng chày ‘răng rắc’ thành hai khúc.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười của Đồng Xuyên: "Lão Thiết, chúng ta thi đấu xem ai đánh ngã nhiều hơn.


Vừa dứt lời, anh ta đấm một cú cho mắt tên đó nổ đom đóm rồi ngã xuống đất.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi