THẦN VƯƠNG LỆNH


Lúc này, Lý Thành Nam và một số đồng nghiệp của liên minh cung ứng dược phẩm đang họp tại văn phòng.

Dương Ngọc Lan với tư cách là người phụ trách liên hợp cung ứng dược phẩm, đi nơi khác đàm phán với một số công ty y tế niêm yết.

Nếu thuận lợi thì mấy sản phẩm của mấy công ty y tế niêm yết kia sẽ tiến vào Long Giang.

Bọn họ đều lo lắng đến lúc đó, sản phẩm sẽ được cung cấp cho bệnh viện thông qua bàn tay của những thương nhân này..

Có lẽ nhà máy kết nối trực tiếp với bệnh viện.

Nếu nhà máy kết nối trực tiếp được với bệnh viện trực tiếp, thì bên Lý Thành Nam bị đẩy ra rồi, không thể tính được tổn thất!
"Lý tổng, ông là người có thực lực nhất trong chúng ta, ông phải nói gì đó.”
"Đúng vậy.

Lần này chúng ta nhất định phải lấy được tư cách đại lý.”
"Thiết bị y tế và thuốc men của nhà máy phải thông qua chúng ta, sau đó mới vào các bệnh viện lớn ở Long Giang."
Sắc mặt Lý Thành Nam nghiêm túc, cuối cùng ông ta thở dài nói: "Chuyện này, tôi có nói cũng vô dụng.”
"Tất cả đều ở phu nhân Dương Ngọc Lan."
"Theo tôi thấy chúng ta vẫn nên nịnh bợ bà ta thật tốt đi."
Một người tên Bạch Khải nhíu mày nói: "Nhưng Dương phu nhân hiện tại không ở Long.

Chúng ta cũng không thể đuổi theo đến nơi bà ta đi công tác đấy chứ?”
Lý Thành Nam cười lạnh nói: "Các người còn chưa hiểu sao?”
"Điểm quan trọng của vấn đề không phải ở Dương Ngọc Lan."
"Bà ta chỉ là đàn bà, làm sao có địa vị và quyền lực như ngày hôm nay? Đằng sau chẳng phải là có quý nhân nâng đỡ sao.”
"Quý nhân..." Bạch Khải ngây người một chút, nói: "Ông nói là Tần Thiên sao?”
Lý Thành Nam thở dài: "Đúng vậy, bà Dương đã tìm được một cậu con rể tài.”
"Các vị, theo tôi được biết ngay cả Ngô Thiên Hùng ở trước mặt Tần Thiên cũng tự xưng là em (xưng hô khiêm tốn), Thiết Lâm Phong cũng nghe theo lệnh.”
“Các người ngẫm lại lại xem Tần Thiên này có năng lực đến mức độ nào?
Tất cả mọi người thở dài.


Bạch Khải nghĩ đến cái gì, nói: "Tôi biết rồi!”
“Chúng ta đi nhờ vả Tần Thiên!”
"Không đúng, sao lại có thể không tôn trọng Thiên ca như vậy chứ? Tên của Thiên ca cũng có thể tuỳ tiện gọi sao?" Ông ta tự đánh vào miệng mình.

“Đúng đúng đúng, chúng ta nên gọi là Thiên ca!”
"Sau này mọi người ở Long Giang có thể sống thoải mái hay không thì phải xem Thiên ca có vui không."
"Nếu như vậy, Lý tổng ông phụ trách liên lạc với Thiên ca đi."
"Hy vọng hắn có thể nể mặt, chúng ta mời hắn ăn cơm."
Lý Thành Nam cũng có chút kích động, nói: "Được, tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với Thiên ca!”
Lúc này điện thoại của ông ta đổ chuông.

Thấy con trai gọi tới, ông ta không vui: "Ba đang bận, có chuyện gì thì về nhà rồi nói sau.”
"Bố!" Lý Cường nghe thấy tiếng của ba mình suýt chút nữa là bật khóc.

“Ba mau tới đây đi!”
“Mau dẫn người đến bờ sông, con bị người ta bắt cóc rồi!”
Cái gì?
Lý Thành Nam hoảng sợ, điện thoại xém chút nữa rơi xuống đất.

Lúc này, Bạch Khải cùng với mấy ông chủ còn lại cũng đều nhận được điện thoại của con trai bọn họ.

Nội dung đều giống nhau.

"Mấy đứa trẻ đã bị bắt cóc? Là ai lại có lá gan lớn như vậy!”
“Nhanh, báo cảnh sát!”
“Chờ một chút!”Lý Thành Nam bình tĩnh nói: "Không thể báo cảnh sát!”
"Sự an toàn của đám trẻ mới quan trọng!"
"Hơn nữa hình như đối phương không nói muốn bao nhiêu tiền, chắc là muốn đàm phán."
"Các vị, chúng ta chạy tới trước, sau đómọi người thông báo cho vệ sĩ trong nhà mình, tất cả chạy tới đó.”
“Đúng, đi mau!”
Đối với những người giàu có này, con cái chính gốc rễ của bọn họ.


Cả đám hoảng sợ lao ra nhảy lên xe, bảo tài xế chạy nhanh ra bờ sông.

Sau nửa tiếng, Tần Thiên lại câu được thêm một con cá chép nhỏ.

Bên bãi đá vang lên tiếng ô tô, tổng cộng có sáu chiếc xe sang đang chạy tới.

“Tiểu Cường, con không sao chứ?”
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
“Bạch Nam, không sao không sao, ba tới rồi!”
"Các người là ai? Sao lại to gan như vậy!”
“Ban ngày ban mặt lại dám bắt cóc con của chúng tôi!”
“Còn có vương pháp hay không?”
Không hổ là các ông chủ lớn trong giới kinh doanh chìm nổi, bọn họ hùng hổ xoong toi quát tháo.

"Ba!"
“Ba!”
“Cứu bọn con!”
Mấy tên phú nhị đại này cũng kích động khi nhìn thấy ba mình, bọn họ muốn đứng lên nhưng bị người mặc đồ đen phía sau đè xuống, căn bản không thể nhúc nhích được.

“Các người chết chắc rồi!”
“Đồ chết tiệt!”
“Ba, mau sai người giế.t chết hắn!” Lý Cường phẫn nộ hét lên.

Lý Thành Nam nhìn thấy nhiều người như vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Ông ta nhìn Lãnh Phong, trầm giọng nói: "Người anh em, đây là có ý gì?”
"Nếu là muốn tiền, tôi có thể cho.

Nhưng mà tôi khuyên các người đi nghe ngóng.”
"Ở Long Giang này, có dễ lấy tiền của Lý Thành Nam tôi không."

Lãnh Phong cười lạnh không nói.

Bên bờ sông, một giọng nói từ từ vang lên: "Vậy sao?”
"Vì sao không dễ lấy tiên của Lý Thành Nam, là bởi vì phỏng tay sao?"
Lý Thành Nam sững sờ, lúc này ông ta mới phát hiện bên bờ sông, còn có một người đang trên ghế câu cá.

Giờ này đã hoàng hôn, trên nước sông phản chiếu ánh chiều tà.

Tay hắn cầm cần câu, dáng vẻ ung dung.

Giọng nói và bóng lưng này, vì sao có chút quen thuộc? Lý Thành Nam suy nghĩ vắt óc suy nghĩ
"Cậu là ai?"
"Chuyện hôm nay, chính là cậu xúi giục sao sao?"
“Cậu biết hậu quả như thế nào không!” Bạch Khải trầm giọng chất vấn.

"Ông nói đúng rồi."
"Là tôi chỉ thị." Tần Thiên quay đầu lại nhìn bọn họ, cười lạnh nói: "Có hậu quả gì?”
Nhìn thấy khuôn mặt này, Lý Thành Nam đang vắt óc suy nghĩ dường như bị tia sét đánh trúng, lập tức bừng tĩnh.

“Tần tiên sinh!”
“Không đúng, Thiên ca!”
“Thiên ca, sao lại là ngài?”
Tất cả bọn họ đều sợ hãi chạy tới.

Thiên ca?
Đám người Lý Cường đều ngơ ngác.

Ngay cả ba của bọn họ cũng nịnh bợ người vậy, rốt cuộc tên Tần Thiên là ai?
Thời gian không còn sớm Tần Thiên chậm rãi thu dây câu cá lại.

Hắn nhàn nhạt nói: "Sinh con không dạy là lỗi của người làm cha.”
"Các ông chủ, thứ cho tôi nói thẳng, con của các người đúng là kém cỏi.”
"Nếu lỡ một ngày nào đó bị người ta đánh chết thì sao?"
"Không có người kế thừa, kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì cũng có ích lợi gì? Ông nói có đúng không?”
“Đúng đúng đúng!”
“Cảm ơn Thiên ca dạy bảo!”
“Mấy thằng nhóc này dám mạo phạm cậu, tôi sẽ xử lý bọn chúng!”

Lý Thành Nam nghiến răng, bước nhanh tới bên cạnh con trai Lý Cường của mình, giơ tay lên không chút thương tiếc.

Bốp bốp bốp!
Đánh Lý Cương cho đến khi miệng đầy máu.

Mấy người còn lại cũng không dám chậm trễ.

Mấy thằng nhóc bị đánh khóc lóc ầm ĩ.

Đám người Lý Thành Nam vừa đánh vừa nhìn sắc mặt Tần Thiên, bọn họ không dám nể tình.

Bởi vì bọn họ biết chỉ có như vậy mới có thể để Tần Thiên tha cho con trai của bọn họ.

Nếu không để Tần Thiên ra tay, vậy thì chỉ sợ con trai của bọn họ thật sự sẽ sống không qua nổi ngày hôm nay.

Tần Thiên từ từ quấn dây câu lại, thu cần câu lại.

Vỗ vỗ tay, nói với Lãnh Phong: "Mang cá lên xe cho tôi.”
"Cẩn thận chút."
Tần Thiên lên chiếc xe Toyota Land Cruiser, cười lạnh lùng với Lý Thành Nam: "Đừng quên bảo con trai ngoan của các người bồi thường cho ông bác này.”
"Tiền tài chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là phải để cho bọn họ học được cách tôn trọng."
"Nếu ông bác không gật đầu thì các người cứ tiếp tục tát."
“Được, Thiên ca cứ yên tâm!”
“Chúng tôi nhất định giám sát thật tốt!
“Thằng nhóc kia, còn không mau xin lỗi ông ấy!”
Đám người Bạch Nam và Lý Cường phản ứng lại, nhào tới trước mặt ông bác kia, không ngừng dập đầu cầu xin tha.

Ông bác kia đã chết lặng lâu rồi!
Nhìn Tần Thiên lái chiếc Toyota Land Cruiser và thủ hạ như hổ lang rối rít nhảy lên xe rời đi.

Ông ta không biết nên nói gì cả.

Trời ơi!
Đây là Mãnh Long Quá Giang!
(Mãnh Long Quá Giang tên một bộ phim võ thuật của Lý Tiểu Long.).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi