THẦN VƯƠNG LỆNH


“Thả tôi ra!”
“Đồ khốn, đừng đụng vào tôi!”
“Tôi muốn đi tìm Tần Thiên!”
“Tần Thiên, anh ra đây cho tôi”
Bị Kế Phong ôm đi, Liễu Như Ngọc gào thét kịch liệt giãy dụa.
Kế Phong chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, mình lại có thể ôm được nữ thần.

Cảm nhận được cơ thể mềm mại của Liễu Như Ngọc, làm cho máu anh ta không ngừng chạy loạn.
Nhưng mà đã đến lúc này mà Liễu Như Ngọc vẫn luôn miệng gọi Tần Thiên.
Điều này làm cho Kế Phong cực kỳ phẫn nộ.
Dù sao An Quốc đã chết.

Hơn nữa cũng chính miệng hạ lệnh để cho Liễu Như Ngọc gả cho mình.
Từ giờ trở đi, Liễu Như Ngọc chính là vợ của anh ta.
Cho dù anh ta làm bất cứ chuyện gì thì người ngoài cũng không thể nói được gì.
Dưới sự kích động, anh ta để Liễu Như Ngọc lên giường lớn, mắt đỏ rực muốn nhào tới.
“Súc sinh!”
Chị Vinh xông tới tát vào mặt Kế Phong.

Chị ta chắn ở trước giường, trầm giọng nói: "Ba cậu đã nói rồi.”
“Trước khi Như Ngọc tiểu thư tự nguyện gả cho cậu, nếu cậu dám có bất kỳ hành động vô lễ nào, ông ta sẽ tự tay làm thịt cậu!”
“Kế Phong, đừng quên hiện tại cô ấy là chủ của An gia.”
Kế Phong che mặt, nghiến răng nói: "Không có Kế gia tôi ủng hộ, cô ta có thể làm chủ sao?”
Chị Vinh trầm giọng nói: "Vậy cậu càng phải tôn trọng cô ấy!”
“Không có cô ấy, Kế gia các người muốn quản lý An gia, chính là mưu quyền soán vị!”

“An lão gia tử có nhiều học trò trung thành tận tâm như vậy, đến lúc đó, cậu cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho ba con các người sao?”
Dương Vinh ở trong giới giải trí nhiều năm, có sóng gió gì mà chưa từng gặp chứ?
Một câu nói của chị ta đã nói ra điểm quan trọng của vấn đề.
Kế Phong cũng không ngốc.
Dù sao đại cục hiện tại đang nắm chắc trong tay, cho nên không có gì phải vội vàng.
"Vợ à, em nghỉ ngơi thật tốt.

Yên tâm, có chồng ở đây, sau này không ai có thể bắt nạt được em.”
Anh ta nhìn Liễu Như Ngọc đang nằm trên giường, nuốt nước miếng, sau đó xoay người rời đi.
Anh ta ra ngoài lập tức dặn dò: "Từ bây giờ trở đi, tăng gấp ba lực lượng an ninh của viện này!”
"Thay phiên nhau canh gác 24/24.

Nếu không có sự cho phép của tôi, cô ấy không được phép rời đi.”
“Cũng không được cho bất kỳ kẻ nào bước vào!”
Kế Chân giam lỏng thi thể An Quốc và Hồ Bân, Kế Phong giam lỏng người thừa kế Liễu Như Ngọc
Hơn nữa có những lý do rất chính đáng.

Kế Chân sợ thi thể của An lão gia tử bị người của vương Bắc Giang tìm thấy tiêu huỷ.
Kế Phong để bảo vệ người kế thừa.

Đồng thời gia chủ mới nhậm chức lại còn là vợ sắp cưới lão gia tử sắp xếp cho anh ta.
Cho nên người khác hoàn toàn không thể nói được gì.
Hiện tại toàn bộ An gia, về cơ bản đã rơi vào trong tay ba con bọn họ.
Ánh mặt trời rực rỡ.
Thủ phủ của tỉnh trong một đêm hỗn loạn, đã chào đón sự bình yên ngắn ngủi.
Mọi người đều mệt mỏi.

Kế Chân cùng Ninh Thông ngồi trên ghế ở đại sảnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hiện giờ toàn bộ An gia, hai người có tiếng nói nhất chính là bọn họ.
“Đội trưởng Lý đã trở về!”
“Không đúng, là Lý Thiên Vương!”
“Lý Thiên Vương xung phong đi đầu, dẫn dắt chúng tôi đánh giết đám người Bắc Giang!”
Tin tức chiến thắng đã đến.
Lý Xuân toàn thân đầy máu, cầm đao dính máu kích động xông vào.
Kế Chân vội vàng nói: "Lý Thiên Vương, cậu không sao chứ?”
“Cảm ơn kế lão quan tâm!”
Lý Xuân lớn tiếng nói: "Tôi không phụ sứ mệnh, thành công giết lui đám người Bắc Giang!”
“Còn lại một ít tàn dư, cho tôi một chút thời gian nhất định sẽ quét sạch chúng!”
Lúc này, trong bát kim cương dưới tay Hồ Bân, mấy kim cương còn lại cũng dẫn người chạy tới.
Bọn họ kinh ngạc nghe thấy biến cố lớn, bẻ mặt đều hết sức kinh ngạc.
Kế Chân vui mừng cười nói: "Nam Giang có Lý Xuân, bình yên không phải lo lắng.”
Ông ta nhìn Ninh Thông, nói: "Ninh Thần Tài, bây giờ ông nói như thế nào?”
Trải qua trận chiến này, năng lực chỉ huy của Kế Chân, cùng với năng lực chiến đấu của Lý Xuân đã được chứng minh.

Uy tín của hai người bọn họ tăng lên rất nhiều.
Một mình Ninh Thông cũng khó có thể xoay chuyển cục diện.
Ông ta gật đầu nói: "Vậy để Lý Xuân tạm thời kế vị Vũ Thiên Vương.”
"Lý Xuân, cậu phải lãnh đạo lực lượng quân sự của An gia, một mặt quét sạch dư nghiệt Bắc Giang."
“Mặt khác tìm kiếm vây bắt hung thủ Tần Thiên!”
“Đợi đến khi an táng lão gia tử, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực tóm được Bắc Giang, báo thù cho lão gia tử!”
“Ninh Thần Tài yên tâm!”

“Cứ giao cho tôi!” Lý Xuân rạng rỡ.
Có Ninh Thông lên tiếng, vị trí Vũ Thiên Vương của anh ta về cơ bản đã ổn định.
Thật ra lực lượng Bắc Giang đêm qua đều là Kế Chân thông đồng với Bắc Giang Vương, bảo Bắc Giang Vương cố ý đưa đám ngừoi đó cho bọn họ.
Bởi vì Kế Chân biết lòng người sẽ không phục lúc hỗn loạn.
Chỉ có một trận chiến đẫm máu mới có thể để cho bọn họ áp chế được những người này.
Họ phải cho đám người thấy rằng chỉ có họ mới có thể chống lại Bắc Giang và đảm bảo an ninh cho Nam Giang.
Ninh Thông trầm ngâm một chút, lại nói: "Về phần chuyện khác, tôi cảm thấy vẫn nên chờ ngày an táng lão gia tử rồi hãy quyết định sau.”
“Kế quản gia, ông đừng quên.

Tứ Thiên Vương chúng tôi, hiện tại tính cả Lý Xuân và tôi, tổng cộng mới có hai người.”
"Chỉ có Tứ Thiên Vương đồng thời biểu quyết, thông qua toàn phiếu mới có thể quyết định đại cục của An gia."
Kế Chân gật đầu, nói: "Ngọc Thiên Vương phụ trách tất cả quan hệ ngoại giao của An gia, không thể xem thường.”
“Tôi đã sai người thông báo khẩn cấp, cô ấy đang ở nước ngoài xử lý mọi thứ.

Nhưng mà có thể kịp thời xuất hiện vào ngày lão gia tử hạ táng.”
"Về phần người còn lại ——"
Trên mặt Kế Chân hiện lên vẻ lo lắng.
Ông ta khẽ nói: "Tứ Thiên Vương, ngoại trừ Vũ Thiên Vương, Tài Thiên Vương, Ngọc Thiên Vương, còn có một người là Ám Thiên Vương.”
"Hệ thống hắc ám (Ám Hệ) do hắn ta quản lý mới là lực lượng thực sự của An gia.

Không đến lúc bất đắc dĩ, tuyệt đối không vận dụng.”
"Ngay cả tôi cũng không biết thân phận của hắn ta cho nên không cách nào liên lạc."
"Nhưng theo tôi được biết, lực lượng của Ám Thiên Vương và Ám Hệ đã nhiều năm không xuất hiện."
"Ninh Thiên Vương, ông nói xem vị Ám Thiên Vương này, có phải không tồn tại hay không?"
“Hay là ông có biết hắn ta ở đâu không? Ông có thể liên lạc với hắn ta không?”
Ninh Thông nhíu mày lắc đầu, nói: "Đây là một tay lão gia tử để lại.

Ngay cả tôi cũng không biết Ám Thiên Vương là ai.”
"Không cách nào liên lạc."
"Tuy nhiên tôi tin, chỉ cần ông phát ra tin tức.


Ám Thiên Vương nhất định sẽ xuất hiện.”
"Được rồi.

Chỉ có thể như vậy thôi.” Kế Chân nói với Kế Phong: "Ba ngày sau, tổ chức lễ an táng long trọng cho lão gia tử.”
"Con thân là con cháu của An gia, hiện tại lại được lão gia tử coi trọng gả Như Ngọc tiểu thư gả cho con."
“Chuyện tang lễ giao cho con làm.

Con phải làm hết sức mình và không được để lại bất kỳ sơ suất nào!”
“Vâng!”
“Con nhất định sẽ xử lý mọi việc thỏa đáng!” Kế Phong kích động đồng ý.
Chuyện lớn như việc an táng lão gia tử lại giao cho anh ta lo liệu.

Cái này chẳng khác nào tuyên bố với bên ngoài, anh ta chính là người thừa kế tương lai của An gia.
Chủ nhân mới của An gia!
Chỉ cần xử lý xong phải việc, có thể tưởng tượng được uy tín của Kế Phong nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
Đến lúc đó, anh ta chính thức tuyên bố quan hệ giữa anh ta và Liễu Như Ngọc ngay trước mặt mọi người.
"Ninh Thần Tài, cả đêm ông không ngủ, vất vả cho ông rồi.

Bây giờ trở về nghỉ ngơi thôi.”
Kế Chân khuyên Ninh Thông đi, sua đó mới hỏi Lý Xuân: "Bên trang viên Ngoạ Long có gì bất thường hay không?”
Lý Xuân cười nói: "Yên tâm đi.”
"Tôi vừa hỏi, Hồ Bân tức giận hộc máu bây giờ đã trọng thương.

Giờ ông ta chỉ là một con hổ không có răng, không có gì đáng sợ.”
"Truy Phong thì sao?" Kế Chân lo lắng tên này.
Lý Xuân cười nói: "Tên ngốc kia vẫn luôn canh giữ bên cạnh thi thể lão gia tử, không cho bất luận kẻ nào tới gần.”
"Hắn ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bên ngoài.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi