THẦN VƯƠNG LỆNH


“Cậu nói gì?"
“Cậu lại có thể chửi tôi vô sỉ!”
Tần Thiên không chịu nổi thấy bên cạnh có một cái xương gà, hắn cầm lấy ném ngay vào gáy Truy Phong.

‘Bịch’ một tiếng, Truy Phong vội vàng xoa xoa đầu, anh ta nhìn xương gà trên mặt đất cũng thấy bối rối.

“Anh dám đánh lén tôi?” Truy Phong tức giận trừng mắt.

Tần Thiên đắc ý nói: "Cậu có bản lĩnh thì đến đánh tôi đi.

Thôi nào, cậu có thể làm được sao?”
Truy Phong trợn mắt nhìn một lúc lâu, lại đỏ mặt tức giận nói: "Vô sỉ!”
Tần Thiên cười nói: "Nhớ vợ là chuyện hết sức bình thường, có cái gì mà vô sỉ chứ.


"Tôi nói này người anh em, lẽ nào cậu vẫn chưa từng yêu đương đấy chứ?"
Truy Phong lạnh lùng nói: "Phụ nữ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của tôi.


Tần Thiên bĩu môi nói: "Mỗi ngày đều ôm một con đao lạnh như băng, có ý nghĩa gì.


"Nghe tôi nói nè, tình yêu là cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới, nếu cậu có cơ hội thì cậu phải trải nghiệm nó.


Truy Phong tức giận nói: "Không thể ngờ anh lại là loại người này, đúng là không biết xấu hổ!”
Tần Thiên cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Tôi biết cậu ghen tị với tôi.


"Hay là chờ xong chuyện trước mắt, tôi giới thiệu cho cậu một người bạn gái?"
Truy Phong trừng mắt nhìn Tần Thiên một cái, nói: "Không cần!”
“Đồ vô sỉ!”
Tần Thiên tức giận nói: "Cậu có thể nghi ngờ năng lực của tôi, nhưng không thể sỉ nhục nhân phẩm của tôi!”
Truy Phong cười lạnh nói: "Rõ ràng anh đã có vợ, nhưng lại còn dây dưa với đại tiểu thư.



“Anh lợi dụng cơ hội trị bệnh cho lão gia tử để bắt chẹt cho cô ấy, tất nhiên cô sẽ nghe lời anh.

"
“Đại tiểu thư là ngọc nữ minh tinh cấp bậc Thiên Hậu, anh đối với cô ấy như vậy, anh không biết vô sỉ là gì sao?"
Trên mặt Tần Thiên đã có vẻ không nhịn được, trầm giọng nói: "Tôi và Liễu Như Ngọc trong sạch.


“Đúng, tôi có thể nhìn ra cô ấy thích tôi, nếu tôi yêu cầu cô ấy chắc chắn cô ấy sẽ không từ chối.


"Nhưng tôi muốn nói là tôi sẽ không làm chuyện như thế, cậu có tin không?"
Truy Phong lắc đầu nói: "Không tin.


Sau đó còn bổ sung thêm một câu: "Ai tin.


“Mẹ kiếp!” Tần Thiên nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Truy Phong, ước gì có thể nhảy xuống đánh một trận với anh ta.

Lúc này Tần Thiên đột nhiên nghe thấy tiếng trên cầu thang có người đến.

Tần Thiên đành phải nhịn.

Truy Phong cũng nghe thấy, sắc mặt lạnh lẽo, vội vàng đi đến lấy xương gà và chai rượu trên bàn ném ra ngoài vách núi.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Truy Phong mở ra một khe hở, tay cầm trường đao, lạnh lùng nói: "Làm gì?"
Cẩu Tam đứng ngoài cửa nhìn thấy khuôn mặt giống như tử thân của Truy Phong, trong lòng lập tức cảm thấy có chút sợ hãi.

“Không có việc gì, đưa cho anh chút đồ ăn.

"
“Xuân ca đặt dê nướng.


"
“Cẩu Tam đưa tới nửa cái đùi dê nướng, nhìn về phía sau Truy Phong một chút, nhìn thấy "thi thể" của An Quốc không có gì khác thường, lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

Lúc chuẩn bị đi, bỗng nhiên hắn ta cảm thấy có gì đó không đúng, khịt khịt mũi ngửi ngửi, ngạc nhiên nói: "Mùi rượu từ đâu ra?”
“Anh đã uống rượu à?"
“Không phải anh không bao giờ uống rượu sao?"
Trong ấn tượng của Cẩu Tam, Truy Phong chính là một người gỗ, không dính đến rượu và thuốc lá
Truy Phong trầm mặt, lạnh lùng nói: "Ông đây khó chịu, uống chút rượu thì làm sao?”
“Cần cậu quản?"
Cẩu Tam nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Truy Phong, hắn ta nuốt nước miếng, vội vàng nói: "Nên làm nên làm!”
"Lão gia tử bị hại chết, anh đau buồn uống chút rượu cũng là chuyện nên làm.

"
“Cái đó, không quấy rầy nữa, anh cứ uống tiếp đi.

” Cẩu Tam nói xong vội vàng chuồn đi.

Truy Phong một lần nữa đóng cửa lại, gặm một miếng thịt dê nướng rồi nói: "Thơm quá.


“Cái này so với gà nướng ngon hơn nhiều.

"
Truy Phong cố ý chọc tức Tần Thiên, nhưng lại không có nghe Tần Thiên đáp lại, anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Tần Thiên đang trầm tư ngồi ở trên xà nhà như có điều suy nghĩ.

Truy Phong có hơi sững sờ, nói: "Không phải anh thật sự tức giận đấy chứ?”
"Vốn dĩ anh một chân đạp hai cái thuyền đúng là có chút vô sỉ.

"
“Chẳng qua anh chữa bệnh cho lão gia tử, tôi cũng nhìn ra đại tiểu thư là thật lòng thích anh.


“Cho nên yên tâm đi, tôi sẽ không ngăn cản đâu.



Tần Thiên nhíu mày, nói: "Vấn đề này rất nghiêm trọng.


“Nó đã ảnh hưởng đến hình tượng vĩ đại của tôi, có vẻ tôi cần phải giải quyết nó càng sớm càng tốt.


“Cắt!”
“Nói một đằng nghĩ một nẻo.

” Mặt Truy Phong đầy vẻ khinh thường.

Đúng là quá nhàm chán, hai người lại cãi nhau vài câu, tuy nhiên Tần Thiên đã nhận ra phải nhanh chóng giải quyết chuyện liên quan đến Liễu Như Ngọc.

Nếu không cứ tiếp tục không rõ ràng như vậy, hắn thì không sao nhưng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Liễu Như Ngọc thì không tốt.

Nhưng hiện tại hắn không thể lộ diện, chỉ có thể chờ đến lúc gặp Liễu Như Ngọc rồi nói sau.

Hắn cũng không hề lo lắng về an toàn của Liễu Như Ngọc.

Bởi vì chính miệng An Quốc nói muốn Liễu Như Ngọc làm người kế nhiệm.

Hiện tại bất luận kẻ nào trong An gia có tâm tư gì đó thì nhất định cũng sẽ xem Liễu Như Ngọc là át chủ bài của mình, bảo vệ cô ta thật tốt.

Nếu như hắn biết trạng thái hiện tại của Liễu Như Ngọc, không biết còn có thể nghĩ như vậy nữa hay không.

Sau khi Dương Vinh đi, Liễu Như Ngọc ngồi trước gương bắt đầu trang điểm tỉ mỉ.

Nhìn mình trong gương, ánh mắt cô tràn đầy vẻ xa lạ.

Ba ngày sau đám tang, cô ta sẽ ăn mặc đẹp đẽ.

Tiễn biệt người thân, tự tay giế.t chết Tần Thiên, sau đó mặc áo cưới gả cho một người cô ta hoàn toàn cũng không thích thậm chí còn có chút chán ghét.

Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, tuy cô ta vẫn còn sống, nhưng Liễu Như Ngọc trước đây sẽ chết đi.

Tuy rằng bề ngoài vẫn không chấp nhận, nhưng trong lòng cô ta đã bắt đầu tin Tần Thiên đã giế.t chết gia gia.

Nếu không vì sao Tần Thiên không tới tìm cô ta để giải thích rõ ràng?
Vì vậy cô ta đang tích lũy sức mạnh!

Cô ta nhất định phải tự tay làm thịt Tần Thiên!
! !
“Thằng chó họ Tần rốt cuộc đã trốn ở đâu!”
“Nhiều người như vậy cũng không tìm được!”
“Lý Xuân, làm sao cậu trở thành Vũ Thiên Vương được vậy?” Trong sân trước, vẻ mặt Kế Phong đang rất nóng nảy.

Lý Xuân thấy Kế Phong dám chửi mình trước mặt nhiều người như vậy, trong mắt Lý Xuân hiện lên một tia sát khí.

Tuy nhiên nó chỉ vừa lóe lên rồi biến mất.

Anh ta trầm ngâm suy nghĩ một chút, có chút nịnh bợ cười nói: "Phong ca, tôi có cách có thể cho họ Tần kia ngoan ngoãn tự tới cửa.


Kế Phong không kiên nhẫn nói: "Cách gì, mau nói!”
“Chỉ cần để Tần Thiên xuất hiện ở tang lễ, buộc hắn thừa nhận sự thật sát hại lão gia tử thì Như Ngọc sẽ đồng ý gả cho tôi.

"
“Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ thưởng hậu hĩnh cho cậu!”
Lý Xuân lấy điện thoại di động ra, lấy ra ảnh chụp của một người phụ nữ, nói: "Phong ca, anh nhìn xem người phụ nữ này?”
Hai mắt Kế Phong sáng ngời.

Trong nháy mắt, Kế Phong đã bị người phụ nữ trong bức ảnh làm cho kinh ngạc.

Cho dù là ngoại hình hay là khí chất của người phụ này đều không thua kém Liễu Như Ngọc chút nào.

Có thể nói mỗi người một vẻ.

Kế Phong nuốt nước miếng, khẽ nói: "Là cực phẩm.


“Nếu như bình thường, tôi nhất định sẽ động lòng.

"
“Nhưng bây giờ đã đến lúc nào rồi?”
“Lý Xuân, cậu cảm thấy tôi còn có tâm trạnh làm loại chuyện này sao?"
Lý Xuân cười nói: "Phong ca, anh hiểu lầm rồi.


“Người phụ nữ này tên là Tô Tô, anh có biết cô ta là ai không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi