THẦN VƯƠNG LỆNH


Nghe Kế Chân nói vậy, mọi người có mặt tại đây im lặng.
Đây chính là thời khắc lịch sử, là thời khắc người đứng đầu An gia thay đổi.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Ninh Thông.
Ngoài Kế Chân ra thì Ninh Thông là người có danh tiếng nhất tại đây.
Ông ta cũng là một trong Tứ Thiên Vương, quyền lợi lớn nhất, nắm giữ tiền tài.
Vũ Thiên Vương Lý Xuân mới nhậm chức chắc chắn sẽ ủng hộ Kế Chân.

Chỉ còn Ngọc Thiên Vương là chưa đến.
Mà Ám Thiên Vương thần bí khó lường kia cũng không biết có xuất hiện không.
Bây giờ đại nghiệp của An gia phải xem thái độ của Ninh Thông thế nào.
Ninh Thông cắn răng lớn tiếng nói: Lão gia vẫn luôn xem tiểu thư là con ruột, đại nghiệp của An gia không giao cho tiểu thư thì còn giao cho ai?
Ninh Thông tôi ủng hộ tiểu thư, ủng hộ gia chủ mới!
Kế Chân mừng rỡ nhìn Lý Xuân nói: Bây giờ mời Vũ Thiên Vương.
Lý Xuân rút đao ra cắm xuống bàn.
Lý Xuân tôi, Vũ Thiên Vương, ủng hộ tiểu thư Liễu Như Ngọc trở thành gia chủ mới!
Ai dám không theo, hoặc ai làm loạn, tôi sẽ tự tay xử lí người đó!
Những người còn lại có mặt tại hiện trường cũng hô to: Chúng tôi ủng hộ tiểu thư!
Từ giờ trở đi, tiểu thư chính là gia chủ mới của chúng ta!
Liễu Như Ngọc lệ rơi đầy mặt, cô ta cảm thấy mình căn bản không có năng lực đảm nhận trách nhiệm lớn như thế.
Cô ta cũng không quan tâm đến chuyện này.
Hai mắt cô ta đỏ bừng nhìn quan tài, muốn tiến lên nhìn thêm một lần cuối cùng.
Kế Chân nuốt nước bọt, lớn tiếng nói: Ủng hộ tiểu thư, chúng tôi có chết cũng không chối từ!

Bây giờ tôi tuyên bố nguyện vọng thứ hai của lão gia tử: Gả tiểu thư Liễu Như Ngọc cho Kế Phong.
Vợ chồng đồng tâm, cùng nhau phát triển An gia.
Hôn ước lập tức có hiệu lực.
Ánh mắt ông ta nhìn xung quanh nói: "Các vụ, mọi người có đồng ý với nguyện vọng này không?
Mọi người lại lần nữa im lặng.
Như này thì không khác gì chuyển giao quyền lực từ tay Liễu Như Ngọc cho ba con Kế gia.
Kế Phong kích động nói: Mọi người mau nói gì đi!
Sau khi tôi và tiểu thư kết hôn tôi sẽ nhất định dốc toàn tâm toàn lực giúp cô ấy phát triển An gia hơn nữa.
Còn nữa, tất cả những người đi theo tôi đều sẽ được thăng chức tăng lương!
Thấy mọi người không nói lời nào, Kế Phong nói với Lý Xuân: Lý Xuân, cậu là Vũ Thiên Vương, bây giờ cậu cho ý kiến trước đi!
Kế Chân nhìn về phía Lý Xuân, ra hiệu cho hắn ta dẫn đầu.
Lý Xuân do dự một chút, hắn ta nhìn về phía Ninh Thông nói: Ninh thần tài đức cao vọng trọng, chúng tôi không sánh nổi.
Tôi vẫn muốn nghe ý kiến của Ninh thần tài trước.
Ánh mắt mọi người lại lần nữa nhìn Ninh Thông.
Ninh Thông nhíu mày trầm giọng nói: Hôn nhân đại sự là chuyện lớn của người con gái.

Tôi cảm thấy vẫn nên nghe ý kiến của người trong cuộc thì hơn.
Tiểu thư đồng ý không?
Ông ta có chút đau lòng nhìn Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc bây giờ đang không ổn chút nào.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Liễu Như Ngọc.
Kế Phong vội vàng nhỏ giọng nói: Như Ngọc, em mau nói gì đi!
Gả cho anh, chúng ta cùng nhau quản lí An gia.
Lão gia tử đối với em ân trọng như núi, chắc em sẽ không làm trái lại với nguyện vọng của ông ấy đâu nhỉ?
Nếu không thì chỉ sợ lão gia tử ở dưới suối vàng cũng không nhắm mắt được mất.
Vẻ mặt Liễu Như Ngọc lạnh như băng, đôi mắt cô ta lạnh lẽo nhìn Kế Phong.
Tần Thiên đâu?
Tôi đã nói, trong lễ tang tôi muốn thấy Tần Thiên.

Đồng thời để anh ta đứng trước mặt ông tự mình nói là anh ta giết ông.
Chỉ có như vậy tôi mới đồng ý gả cho anh.
Bây giờ Tần Thiên đâu?
Kế Phong cắn răng nói: Tên chó Tần Thiên không biết đã trốn ở đâu rồi.
Như Ngọc, anh đảm bảo với em, sẽ có một ngày anh chém đứt đầu chó của tên nhãi đó!
Xin em hãy tin anh!
Bây giờ em đồng ý gả cho anh trước đi.

Khi chúng ta ổn định được cục diện rồi anh mới có đủ lực lượng để bắt Tần Thiên!
Tôi không muốn!

Anh không được chạm vào tôi! Liễu Như Ngọc đẩy Kế Phong ra nói: Hôm nay tôi không thấy Tần Thiên thì có chết tôi cũng không gả cho anh!
Tần Thiên, anh trốn ở đâu rồi, anh đi ra đây cho tôi!
Tôi muốn anh nói cho rõ, tại sao anh lại lừa tôi?
Tại sao lại giết ông tôi? Anh ra đây!
Tôi muốn chính miệng anh thừa nhận!
Dáng vẻ đau đớn của cô ta khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Truy Phong đứng cạnh quan tài thiếu chút nữa muốn đi lên nói ra sự thật.
Tiểu thư quá mức đau lòng, mấy người còn không mau lên dìu cô ấy xuống nghỉ ngơi? Kế Chân vội vàng nói với mấy giúp việc bên cạnh.
Mấy người giúp việc kia là người của Kế Chân, nghe vậy thì vội vàng tiến lên kéo Liễu Như Ngọc xuống.
Cút đi!
Mấy người không xứng đụng vào cô ấy! Chị Vinh quát mấy người giúp việc kia, chị ta kéo tay Liễu Như Ngọc, đau lòng nói: Em quá nóng vội rồi.
Đi nghỉ ngơi chút đi.
Liễu Như Ngọc đỏ mắt, kinh ngạc nói: Chị Vinh, chị cũng muốn em gả cho Kế Phong sao?
Em căn bản không thích anh ta.
Dương Vinh cắn răng thấp giọng nói: Muốn giữ vững sự nghiệp An gia, muốn bắt Tần Thiên thì em cũng chỉ còn cách này.
Nhưng chị sẽ không ép buộc em.
Đi nghỉ ngơi chút đi.
Chị ta đỡ Liễu Như Ngọc xuống.
Mọi người thở ra một hơi, quay mặt nhìn nhau, cũng không biết tiếp theo nên làm gì.
Kế Chân nhìn Ninh Thông, trầm giọng nói: Tiểu thư chịu đả kích lớn như vậy, có một số việc chúng ta vẫn nên quyết định thay cô ấy thì hơn.
Dù sao người trẻ tuổi có thể dễ dàng bồi dưỡng tình cảm.
Gả cho Kế Phong chính là nguyện vọng của lão gia tử.

Nếu như các vị đều đồng ý thì tôi tin tiểu thư cũng sẽ đồng ý.
Ninh thần tài, nếu như không nói rõ chuyện này ngày hôm nay thì chỉ sợ lão gia tử không thể an táng được.
Cho dù hạ táng thì ngài ấy nhất định cũng sẽ không nhắm mắt.
Ông tàn nhẫn như vậy sao?
Ông ta bắt đầu gây áp lực cho Ninh Thông.

Ninh Thông hiểu rõ, Vũ Thiên Vương mới Lý Xuân này là người của Kế Chân.

Một mình ông ta không thể cứu vãn được.
Ông ta nghiến răng, đột nhiên nghĩ ra gì đó mà lớn tiếng nói: Kế Chân, không cần nóng vội!
Không phải ông nói Ngọc Thiên Vương nhất định sẽ đến sao? Cô ấy đâu?
Ngọc Thiên Vương khá thân cận với lão gia tử, nhất định cô ấy sẽ hiểu ý của lão gia tử.
Tôi nghe theo cô ấy.
Chỉ cần cô ấy đồng ý thì tôi sẽ đồng ý.
Kế Phong không ngờ Ninh Thông sẽ đột nhiên ra chiêu như vậy.

Ông ta tức giận cắn chặt răng: Ninh Thông, ông như vậy là trốn tránh trách nhiệm!
Nói, có phải ông không muốn Như Ngọc gả cho tôi không?
Rốt cuộc ông có ý gì?
Im miệng! Kế Chân quát lớn: Sao con lại nói chuyện với chú Ninh như vậy?
Trong lòng Kế Phong không phục, nhưng ở trước mặt mọi người, anh ta không thể không nghe theo ba mình.
Chú Ninh, thật xin lỗi.
Là tôi quá nóng vội rồi.
Ninh Thông hừ một tiếng, chỉ cười lạnh không nói gì.
Kế Chân nhìn Ninh Thông, cười lạnh nói: Ninh Thiên Vương nói cũng đúng.
Cũng sắp đến lúc rồi, vậy chúng ta mời Ngọc Thiên Vương đến đi.
Nói rồi ông ta nhìn ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi