THẦN VƯƠNG LỆNH


Chẳng mấy chốc, con thuyền đã từ từ cập bến.
Ở phía đối diện, một tử sĩ với một bông hoa nhỏ màu đỏ trên ngực hét lớn: "Ai vào Bắc Giang, phải chết!"
Lập tức, tổng cộng hai trăm người đồng loạt rút đao kiếm ra, hét lên: "Ai vào Bắc Giang, phải chết!"
m thanh rung chuyển tứ phía, tràn đấy sát khí.

Đây là đòn thị uy phủ đối với Tần Thiên.
Trước cảnh tượng này, Truy Phong từ từ rút con dao ở thắt lưng ra.
"Tôi, Ám Thiên Vương Nam Giang Truy Phong hôm nay lập lời thề tại đây!"
"Tần Thiên và lão gia tử, nếu bọn họ chết ở Bắc Giang, đời này kiếp này, Truy Phong tôi nhất định sẽ san bằng Bắc Giang, giết sạch nhà họ Lưu!"
Nói xong, anh ta bất ngờ chém ra một đao.

Đao khí tung hoành, trên mặt sông tạo nên một làn sóng đao kinh hoàng.
Uy thế này không hề yếu hơn hai trăm người ở phía đối diện.
Trong mắt tử sĩ vừa hét lớn hiện lên vẻ kinh hãi, anh ta cười lạnh nói:
"Truy Phong, phu nhân chúng tôi cho các người điều kiện, chỉ cho phép Tần Thiên tới."
“Thân là Ám Thiên Vương, nếu anh dám bước vào Bắc Giang một bước, đầu của An lão đầu sẽ lập tức rơi xuống đất.”
Phu nhân mà anh ta nhắc đến là chỉ Ngọc Thiên Vương, Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung đã ẩn nấp bên cạnh An Quốc trong nhiều năm, bây giờ bà ấy đã tự tay bắt ông ta đến Bắc Giang làm con tin.
Sau khi lập đại công, Bắc Giang vương Lưu Triệt đã công khai thừa nhận thân phận của Ngọc Linh Lung.

Trong đó có rất nhiều thuộc hạ của ông ta cũng rất ủng hộ Ngọc Linh Lung.


Bởi vì bọn họ cảm thấy lần này, ngày tiêu diệt Nam Giang đã đến.
Nghe được lời này của tử sĩ hoa đỏ, trong mắt Truy Phong đằng đằng sát khí.
Nhưng cuối cùng, anh ta không phản bác mà xoay người lại, hai tay cầm đao, đưa cho Tần Thiên.
“Đao này rộng hai ngón tay, dài ba thước ba, được rèn từ sống tàu của một con tàu đắm vào thời nhà Minh và nặng mười cân bảy lạng.”
"Tên đao, Truy Phong."
"Vì sự an toàn của lão gia tử, tôi không thể cùng anh xuống thuyền, đao này sẽ giúp anh giết kẻ địch."
Lúc này, Ám Thiên Vương đang dùng dao uỷ thác, trong ánh mắt nhìn Tần Thiên, không giấu được nhiệt huyết đang sục sôi.
Tần Thiên hít sâu một hơi, hăn biết đao này có ý nghĩa như thế nào với Truy Phong.
Bản thân anh ta tên là Truy Phong, đặt tên cho đao là Truy Phong.

Tức là coi nó như mạng sống của mình.
Lúc này, anh ta đưa đao cho hắn, ở một mức độ nào đó, nó tương đương với việc đã giao mạng sống của anh ta cho hắn.
"Được!"
"Tôi nhất định sẽ khiến cho Truy Phong trở nên nổi tiếng ở Bắc Giang."
“Ngày trở về, đừng quên lời hứa mời tôi ăn gà nướng ở trang viên Ngọa Long.”
Truy Phong trầm giọng nói: “Tôi mở quán gà nướng cho anh cũng được!”
Tần Thiên cười ha ha, cầm lấy con dao, trông có vẻ thản nhiên, hắn nhảy xuống mũi thuyền và sải bước về phía bãi đá.
Nhìn thấy Tần Thiên đi một mình chiến đấu với hai trăm người, nhiệt huyết trong lòng Truy Phong sôi trào.
"Người đâu, đẩy trống qua đây!" Anh ta hét lên.
Cấp dưới của anh ta đẩy một cái trống bằng da bò đến.

Truy Phong hai tay cầm dùi trống và đánh dồn dập.
Tùng tùng tùng!

Tiếng trống dồn dập như vạn mã xông phi, giống như kèn hiệu lệnh của trận chiến khiến nhiệt huyết người ta sục sôi.
"Phu nhân có lệnh, nếu tên họ Tần đó muốn đến toà Xung Tiêu, trước hết phải vượt qua cửa ải của chúng ta!"
"Các anh em, chuẩn bị sẵn sàng!" Tử sĩ hoa đỏ binh nhìn Tần Thiên đang đi về phía mình liền hét lớn lên.
Hai mươi nhóm sát thủ, dẫn đầu bởi hai mươi tử sĩ hoa đỏ đã di chuyển.
Bọn hắn xếp thành một bức tường người, kiếm trong tay sáng loáng, nhìn Tần Thiên chằm chằm.
"Giết!"
Thấy Tần Thiên không đếm xỉa tới bọn họ, bước chân cũng không dừng lại.

Cuối cùng họ đã tức giận.
Một tiếng hét vang lên, đợt sát thủ đầu tiên lao tới.
Tần Thiên lao về phía trước, đao Truy Phong trong tay hắn lóe lên, mang theo một hàng huyết châu.
Kẻ lao tới đầu tiên bị đứt gân, trường đao rơi xuống đất.

Sau đó, người thứ hai, thứ ba...!thứ một trăm.
Tần Thiên lao vào đám người, đám đông giống như đang nhấn chìm hắn.
Nhìn từ xa, ở giữa vòng vây, biển người đang dâng trào.

Đó là do sự xông pha liều chết của Tần Thiên tạo ra.
Đao quang lóe lên, tiếng hét vang lên không ngừng.
Hắn chưa giết ai, cho đến hiện tại, hắn vẫn chưa giết ai.


Tất cả đều là đứt gân chân hoặc gân tay, khiến đối phương mất khả năng chiến đấu.
Vì mọi việc vẫn chưa rõ ràng nên hắn cũng chưa muốn làm quá tuyệt tình.
Dù có đả thương bao nhiêu người thì vẫn có khả năng xoa dịu nhưng nếu giết một người thì tình thế sẽ trở nên căng thẳng.
Trên mũi thuyền, hai mắt của Truy Phong đỏ ngầu, tiếng trống vang lên dồn dập.
Tần Thiên không dừng lại, cuối cùng cũng xuyên qua bức tường người.

Hai trăm sát thủ, đổ gục xuống xung quanh hắn.
"Hay!" Truy Phong kích động hét lên, uỳnh một tiếng, trống da bò bị đánh thủng một lỗ.
“Hay!” Trên thuyền, những anh em của Ám Tổ phấn khích đến bật khóc.
Không ngờ sức chiến đấu của Tần Thiên lại mạnh như vậy.

Một người đấu với hai trăm người chưa đến nửa tiếng đồng hồ
"Tần Thiên tới đây chỉ là để đón Nam Giang Vương trở về, các người đừng ép tôi phải giết người."
"Nếu không Bắc Giang nhuốm máu cũng là do các người tự chuốc lấy!"
Tần Thiên cao giọng, giơ huyết đao trong tay lên, thẳng tiến về phía trước.
Theo tài liệu mà Truy Phong đưa, toà Xung Tiêu nằm trên một ngọn núi cách con sông không xa.

Chỉ cần đi qua con đường dài mười dặm dưới chân núi là đến nơi.
Trong mắt 20 tử sĩ hoa đỏ lộ ra quyết tâm.
"Họ Tần kia, nếu đã đến rồi thì không thể sống sót!" Giữa những tiếng la hét, họ liều mạng lao về phía Tần Thiên.
Một số người bị đứt gân chân, một số bị đứt gân tay nhưng cũng không ảnh hưởng đến cuộc phản công của họt.
Họ là sĩ tử, nếu không thể giết người bằng các thủ đoạn thông thường thì hãy khiến ngọc nát đá tan.
Người bị đứt gân chân bò tới, cố gắng ôm lấy chân Tần Thiên.

Kẻ đứt gân tay xông lên, cố gắng dùng thân thể đỡ một đao của Tần Thiên.


Sau đó, để những người anh em khác nhân cơ hội giết hắn.
“Cẩn thận!” Nhìn thấy tình huống này, Truy Phong ở mũi thuyền không khỏi kêu to.
Tần Thiên vẫn không quay đầu lại nhưng sắc mặt hắn dần trở nên lạnh lùng.
Hắn muốn nương tay, nhưng đối phương lại muốn tự chui vào đường chết! Nếu vậy thì hãy cho họ biết thế nào là tàn nhẫn.
Bước chân của hắn vẫn không dừng lại, hắn dùng trái tay vung đao Truy Phong dài ba thước ba lên.

Hàn quang lạnh thấu xương, trong không khí vâng lên tiếng ù ù.
Nhìn thấy một đao quỷ thần này, Truy Phong sững sờ.

Anh ta vốn cho rằng, ít nhất không ai có thể sử dụng con dao này tốt hơn mình.
Nhưng không ngờ, một đao tùy ý của Tần Thiên lại có uy lực như vậy!
"Đao khí!"
“Đây là đao khí!” Anh ta kích động lẩm bẩm.
Thấy đao khí vụt qua, hai mươi sĩ tử hoa đỏ, như lá rụng bị gió thu cuốn đi.

Một số người đã bị chặt đầu trước khi kịp hét lên.

Đây cũng đã được coi là may mắn rồi, vì sẽ không phải cảm nhận đau đớn quá lớn.
Những người bị chém vào thắt lưng nhìn ruột của chính mình rơi vãi khắp mặt đất thì hú hét lên kinh hoàng.
Lúc này, họ không còn là những người tử sĩ dũng cảm nữa, trong mỗi đôi mắt đều tràn đầy sợ hãi và hối hận.
Phía sau, những tử sĩ bị thương chứng kiến cảnh tượng này đều như chết lặng.
Họ có thể được coi là những kẻ giết người không chớp mắt, nhưng cảnh tượng này quá tàn nhẫn!
Quá khủng khiếp!
Ở một tòa nhà trên cao, Ngọc Linh Lung thông qua giám sát hiện trường nhìn cảnh tượng này, đột nhiên bịt miệng lao vào phòng vệ sinh, nôn mửa dữ dội.
Tần Thiên rời khỏi bãi đá, bước đi lên con đường dài mười dặm.Ở cuối con đường dài, thấp thoáng nhìn thấy tòa Xung Tiêu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi