THẦN VƯƠNG LỆNH


Từ lúc khởi hành Mã Hồng Đào đã chuẩn bị tinh thần vậy mà khi nhìn thấy Long viên to lớn này vẫn không khỏi trố mắt kinh ngạc.

Trước đây lúc hắn đi theo Tề Xuân còn chưa bao giờ được thấy nơi xa hoa lộng lẫy như thế này.

Có thể nói Long viên trước mặt hắn bây giờ còn vượt xa những biệt thự xa hoa hắn từng thấy.

Trong không khí mang mùi thảo dược nhẹ nhàng làm nơi đây như một bức tranh.

Không chỉ có vậy hắn còn thấy ở cổng vào và cả trong khuôn viên có rất nhiều bảo vệ.

Vừa nhìn là biết những người này đều có năng lực cao.

Hắn hít một hơi để ổn định lại tâm tình của bản thân rồi mau chóng bước vào trong.

“Anh trai!” Tiểu Tước vui vẻ chạy tới.

Nhìn thấy em gái vẫn vui vẻ bình yên giống như một cô công chúa nhỏ, ánh mắt Mã Hồng Đào lại lần nữa đỏ lên.

Em gái hắn đúng là một cô bé ngoan, cũng rất xinh đẹp.

Hắn cảm thấy có lỗi khi lúc trước em hắn phải theo hắn lăn lộn.

“Anh trai, mẹ nuôi và chị Tô, còn có anh Thiên đối xử với em rất tốt.

Anh không cần lo lắng cho em nữa.”
“Em cũng biết mấy năm nay em làm vướng tay vướng chân anh, sau này anh cứ yên tâm đi làm chuyện của mình.”
Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghe thấy em gái nói những lời tâm tình thế này.


Bây giờ Mã Hồng Đào chỉ cảm thấy cả lồng ngực nóng bừng.

Cảm thấy bản thân như được tái sinh, trước mắt hắn cả thế giới như rực sáng.

“Em gái, sau này đi theo mẹ nuôi nhất định phải ngoan nhé.”
“Ngoan ngoãn hiếu thảo với mẹ nuôi, nghe lời chị Tô Tô biết chưa?” Hắn dặn dò em gái.

“Vâng, em biết rồi.” Mã Tước ngoan ngoãn gật đầu.

Đến đây nhìn thấy Dương Ngọc Lan là một vị phu nhân đầy lòng trắc ẩn, hắn cũng cảm nhận được Dương Ngọc Lan thật sự yêu quý em gái hắn.

Hắn quỳ xuống dập đầu, nghẹn ngào nói: “em gái tôi sau này nhờ cậy vào phu nhân.”
“Mau đứng dậy!” Dương Ngọc Lan vội vã đỡ Mã Hồng Đào dậy.

“Một người đàn ông như cậu phải đưa Tiểu Tước theo bên người mấy năm nay cũng đã rất vất vả rồi.”
“Cậu yên tâm sau này tôi sẽ chăm sóc Tiểu Tước.

Cậu cứ đi xây dựng sự nghiệp đi.

Tôi sẽ coi Tiểu Tước như con gái ruột mà chăm sóc.”
Tô Tô đứng bên cạnh đùa: “Mẹ, trong mắt mẹ còn có con gái ruột?”
“Con bị đuổi ra khỏi cửa rồi còn gì!”
Dương Ngọc Lan bật cười: “Tại con suốt ngày làm mẹ tức!”
“Qua vài ngày nữa biệt thự cần sửa lại, tôi đưa em gái anh chuyển qua bên kia.

Sau này mẹ con tôi sẽ chăm sóc em ấy.”
Nói thêm vài câu nữa thì Lôi Báo nhắn tin tới thông báo đã sắp xếp xong khách sạn.

Tần Thiên cười nói: “Đi thôi, chúng ta qua bên khách sạn.”
Mọi người mau chóng đi ra xe tới khách sạn, Lôi Báo đã bao nguyên một phòng lớn đặt 10 chiếc bàn.

Tần Thiên thấy đám người Thiên Phạt do Tàn Kiếm dẫn tới nổi bật vô cùng.

Bây giờ Mã Hồng Đào cũng coi như thành viên của bọn họ.

Chuyện ngày hôm nay cũng được tính như chuyện vui của Mã Hồng Đào.

Mọi người đều thân thiết như người nhà nên ai cũng rất vui vẻ.

Tần Thiên gọi Lôi Báo, Lãnh Phong và Tàn Kiếm ra riêng để giới thiệu cho nhau.

Biết Lôi Báo là đàn em của Nhiếp Thanh Long nên Lãnh Phong cười lạnh: “Cẩu Vương nhà tôi và Nhiếp Thanh Long các anh là đối thủ cũ.

Anh Lôi có thời gian chúng ta đấu với nhau một trận?”
Lôi Báo cũng cười đáp: “Người anh em Lãnh Phong bao giờ rảnh tôi đây xin tiếp đãi.”
“Chỉ là Long Vương của chúng tôi từng nói, nhìn thấy người của Cẩu Vương thì nhường nhịn chút.

Anh ấy không muốn Cẩu Vương mất thể diện.”
Tần Thiên không nhịn nổi bật cười.

Tên Lôi Báo này ngày thường luyên thuyên mà không nghĩ tới cũng biết nói mấy lời này.


Lãnh Phong trợn mắt lên không chịu thua đáp: “Cuối cùng ai mất thể diện cứ thử một lần để biết!”
Lôi Báo cười lạnh: “Thử thì thử.”
Khi hai kẻ kia còn không ai chịu ai thì thấy Tàn Kiếm trầm giọng nói: “Hôm nay là ngày Thiên Phạt kết nạp thành viên, là chuyện vui của người anh em Mã Hồng Đào.

Hai tên thối các cậu ai dám động chân động tay thì ông đây phế luôn!”
“Được thôi, đợi tiệc tan chúng ta đi sơn trang Mãnh Thú!”
“Bây giờ thì cứ bắt tay hòa bình đã!”
“Nói thì giữ lấy lời!”
“Đứa nào không giữ lời đứa đất là rùa rụt cổ!” Lãnh Phong nói với Lôi Báo.

Hai người quay ra trợn mắt với nhau như muốn thị uy với đối phương.

Tần Thiên thấy đám người này láo một lát thì cũng nhàn nhạt lên tiếng: “Thôi được rồi!”
“Đừng có ở đây nhốn nháo nữa, đi bê đồ ăn đi!”
Hai kẻ kia sắc mặt ngại ngùng vội vã chạy đi, trong bữa tiệc Dương Ngọc Lan chính thức nhận Mã Tước làm con gái nuôi.

Mã Tước cũng đổi xưng hô rồi quỳ xuống dập đầu với Dương Ngọc Lan, sau đó cung kính dâng trà.

Tất cả mọi người hoan hô cả hội trường đều vang lên tiếng chúc mừng.

Sau khi kết thúc tiệc Tần Thiên hỏi Lôi Báo: “Bắt được mấy người?”
Lôi Báo thấp giọng báo cáo: “Hai nhóm, tổng cộng ba người.”
“Trong đó nhóm 1 là một đôi uyên ương, giả trang thành phục vụ muốn trà trộn vào.”
“Còn có một tên là xạ thủ.”
Mặt Tần Thiên càng thêm lạnh: “Uyên ương thì cậu cho người đi tra rõ ràng đi.

Còn về tên xạ thủ thì cứ trực tiếp xử lý.”
“Vâng!”
Lôi Báo nhận lệnh xong thì lại trầm giọng nói: “Vậy anh Thiên, thời gian câu cá hôm nay kết thúc chưa ạ?”
“Hay là buổi chiều anh đi với chị dâu về nhà nghỉ ngơi đi ạ.”
Tần Thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn thì cười đáp: “Cậu còn dám sắp xếp cho tôi, định chuồn phải không?”
Lôi Báo đỏ mặt: “Chủ yếu là đám người Cẩu Vương dám bắt nạt người khác! Em không thể để Long Vương của chúng ta mất mặt được!”
Tần Thiên biết mấy tên này vội tới sơn trang Mãnh Thú thì phất tay: “Đi đi.”
“Các cậu náo loạn gì tôi không quan tâm, nhưng mà nhớ rằng mấy con sói con hổ đấy đều là ông đây tốn giá cao dụ tới, đều là hàng quý! Các cậu dám ăn thì ông đây lột da từng đứa!”
Lôi Báo cười toe toét: “Tuân mệnh!”

“Đi!” hắn vừa ra hiệu một nhóm nhỏ thành viên tổ Rồng lập tức leo lên xe.

Nhìn bộ dạng vội vã của gã cứ như đang liều mạng đi dự tiệc vậy.

Nghĩ tới không biết đêm nay bao nhiêu bình rượu, bao nhiêu con dê sẽ bị mấy tên này thịt mà làm lòng Tần Thiên xót xa.

Đấy đều là tiền cả đấy!
Báo cáo bên Tề gia thành phố Trịnh đã tới, Liễu Thanh cũng đã ký xong hợp đồng từ bên kia quay lại.

Tô Tô thì tới công ty xử lý công việc, Tần Thiên rảnh rỗi chả có việc gì làm.

Hắn lái chiếc Land Cruiser đi câu cá bên sông sau đó lại tiếp tục nghĩ kế hoạch câu cá của mình.

Tần Thiên lộ mặt dụ lũ sát thủ tới cắn câu rồi để nhóm anh em nhóm Rồng phục kích, ôm cây đợi thỏ bắt một mẻ.

Chỉ là mấy con cá này đều là cá nhỏ, còn chả phải sát thủ chân chính.

Nhưng Tần Thiên vẫn cảm thấy không yên tâm, lần này hắn giăng bẫy đi săn vì hắn cảm thấy đây không phải là một trò chơi khăn đơn giản.

Đằng sau chắc chắn có gì đó mờ ám, người con gái gọi là “Kẹo sữa thỏ trắng” này rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn giết hắn.

Không làm rõ những chuyện này hắn ngủ không ngon.

Cho tới tối ngày thứ 6 trong khoảng thời gian giới hạn chỉ cần trời sáng thì trò thuê sát thủ này sẽ hết hiệu lực.

Không còn nơi nào để đi lại nhận được lời mời của Cường Long nên hắn đành đến câu lạc bộ của hội Kim Long.

Cường Long cho đàn em đi thông báo tin tức ra ngoài: Anh Thiên muốn tới câu lạc bộ của hội Kim Long tổ chức party!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi