THẦN VƯƠNG LỆNH


Nhìn thấy tin nhắn của Lãnh Vân, Tần Thiên có chút cạn lời.

Lâu không gặp tính khí của người phụ nữ này vẫn y như cũ.

Nghĩ tới sắp phải nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí của cô ta tự nhiên Tần Thiên lại có chút buồn bực.
Trên thế giới này người phụ nữ có thể làm Tần Thiên cảm thấy buồn bực chắc cũng chỉ có mình Lãnh Vân.

Nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Lãnh Vân tự nhiên lòng không kìm được sự kích động.
“Để tôi bảo người theo bảo vệ ngài.”
“Thân phận của tôi đặc biệt không tiện đưa mọi người đi.

Tôi ở đây đợi tin tức của ngài.”
Nghe thấy Tần Thiên nói vậy Rudy vội vã đi sắp xếp.

Hắn vẫy tay gọi một người thanh niên trẻ tuổi người Châu Á tới.
“Cậu ta tên Quản Nghĩa là hậu duệ của Long tộc chúng tôi.”
“Năng lực của cậu ta rất khá, ngài có thể yên tâm.” Rudy cười nói.
Tần Thiên gật đầu vội vã muốn đi, bây giờ trong nước đã vào đầu đông nhưng trên quần đảo này lại vẫn là khí hậu nhiệt đới.

Trong từng cơn gió còn mang theo hơi ẩm của nước biển, nhiệt độ khá thích hợp.

Có thể coi là phong cảnh hữu tình, nhưng mà Tần Thiên và cả tiểu đội Thiên Phạt nào có tâm tình thưởng thức phong cảnh.

Quản Nghĩa dẫn theo đoàn mấy chiếc xe và một nhóm khoảng mười vệ sĩ được trang bị đầy đủ đi theo bảo vệ nhóm Tần Thiên.

Ở bên bờ biển đã có vài chiếc cano đợi sẵn.

Mọi người lên thuyền thì Quản Nghĩa cũng giơ tay ra hiệu xuất phát đưa mọi người vào vùng biển rộng lớn.
Tần Thiên ngồi ở đầu thuyền ngắm nhìn xung quanh, rất nhanh lọt vào tầm mắt hắn là một chấm đen.
“Quần đảo này được tạo thành bởi 4 đảo nhỏ, hai đảo có người ở, hai đảo hoang.”
“Đảo này là El Salvador, là đảo hoang, diện tích khoảng 5 kilomet vuông.” Quản Nghĩa đứng phía sau thấp giọng giới thiệu.
Tần Thiên gật đầu nói: “Các cậu làm thế nào phát hiện ra chỗ Seraph ẩn nấp?”
Quản Nghĩa nhanh nhẹn đáp: “Ngài Rudy cung cấp toạ độ em giả trang làm ngư dân đến đảo nghỉ ngơi thì phát hiện ra một cái động.”
“Lúc đó bên trong không có người nhưng lại có đầy đủ đồ dùng còn có cả một máy phát tín hiệu.

Em đoán chỗ này là chỗ Seraph ở, ban ngày hắn ra ngoài chỉ có buổi tối mới quay lại.”
“Em báo cáo sự việc cho ngài Rudy để ngài ấy thông báo về tổng bộ.

Xà Vương và đội của ngài ấy nhân lúc buổi đêm đã ra tay.”
Tần Thiên cười: “Lần này mọi người làm khá lắm.”
“Đợi xong việc tôi sẽ bảo Thử Vương thưởng cho các cậu.”
Quản Nghĩa vội vã nói: “Vì Thần Vương Điện cống hiến không màng công lao.”
Tần Thiên nhìn thấy Quản Nghĩa chân thành như thế hắn không nhìn được nói: “Cậu là Long Duệ tại sao lại vào đội tình báo của Thử Vương?”
Quản Nghĩa nhỏ giọng đáp: “Tổ thượng của em vì nguyên nhân lịch sử tới đây an cư.”
“Mặc dù đã nhập tịch ở đây, nói về pháp luật thì được coi như người bản địa.

Nhưng mà những người bản địa cũ ở đây đều thực chất chưa bao giờ chấp nhận bọn em.”
“Trong ấn tượng của bọn họ chúng em mà mấy con ma ốm Châu Á chạy tị nạn.

Bọn họ cho rằng bọn em còn không bằng những kẻ tầng lớp thấp.

Cái quan niệm này đã cắm rễ ăn sâu rồi, cho nên mặc dù gia tộc bọn em cũng có chút nền tảng nhưng vẫn bị người ta bắt nạt.”
“Đã từng có một lần chúng em bị đối thủ đánh tới tận nhà, bọn họ dùng súng dí vào đầu cha mẹ em, là do Thử Vương cứu nhà em.”
Hoá ra còn có sự việc như vậy.

Tần Thiên cười: “Cậu gặp Thử Vương bao giờ chưa?”
“Có gặp một lần nhưng là cũng coi như chưa gặp.” Quản Nghĩa cười khổ: “Ông ấy chùm một cái áo choàng kín người, em cũng không nhìn thấy người.”
“Giọng nói thì là đàn ông nhưng thân hình rõ ràng là phụ nữ, Thử Vương quá thần bí.”
Tần Thiên cười không nói, bí mật của Thử Vương cả thiên hạ này chỉ có mình hắn biết, quả nhiên kết quả không ngoài dự đoán, cái bí mật này chắc cả đời này hắn không thể nói cho ai biết được.

Trừ phi…
Quản Nghị nghĩa rằng bản thân đã quá lắm chuyện liền vội vã nói: “Xin lỗi thần vương!”
“Em không nên nghị luận chuyện cấp trên ở sau lưng, xin ngài trách tội!”

Tần Thiên cười: “Cậu đâu có sai gì.

Sau này chăm chỉ làm việc.”
“Cảm tạ thần vương khen!” Biểu tình của Quản Nghị vô cùng kích động.
Hắn thở dài rồi nói: “Bây giờ em cảm thấy bản thân sống vô cùng có ý nghĩa, mặc dù là di dân nhưng huyết mạch vẫn đang chảy trong người em, em sẽ mãi là huyết mạch của Đại Long Quốc.

Chuyện này không bao giờ thay đổi được.”
Tần Thiên không nói gì chỉ nhìn vào chấm đen ở xa xa đang ngày càng to ra kia.

Thuyền của bọn họ đã sắp tới đảo El Salvador.

Trên mấy thuyền còn lại là nhóm người của Tàn Kiếm, Thôi Minh, Quỷ Vô Thường.

Bọn họ đều đứng ở đầu thuyền sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Là người của Xà Vương.”
“Xà Vương phái người ra đón chúng ra.”
Nhìn thấy mấy bóng dáng trên bãi biển Quản Nghị vẫy tay, khi thuyền gần tới bờ thì Tần Thiên nhảy xuống.
“Tần Vương, em là đàn em của Xà Vương gọi là Trúc Diệp Thanh, đã từng gặp qua ngài.” Một thiếu niên trẻ tuổi cười hì hì đi tới.
Những thành viên cốt cán dưới tay Xà Vương đều lấy tên một loại rắn làm tên gọi.

Tần Thiên gật đầu nhìn sang hai người còn lại.
Hai người đó vội vã đáo: “Em cũng là đàn em của Xà Vương, số bảy gọi là Hưởng Vĩ Xà*”
(*Rắn đuôi chuông)
Người phụ nữ cũng đáp: “Em là số chín, Ngân Hoàn*”
(*Rắn cạp nia bạc)
Tần Thiên thấy bọn họ báo số hiệu cùng tên thì không nhìn được nhìn Trúc Diệp Thanh cười: “Nhìn thấy chưa hai người này mới đúng phong cách của Xà Vương nhà các cậu.”
“Không cần thể hiện cũng uy.”
“Cậu cứ cười hi hi như thế cẩn thận Xà Vương nhà cậu khai trừ.”

Trúc Diệp Thanh vẫn cười hi hi nói: “Tần Vương nói Xà Vương nhà em không nộ cũng uy, đây là muốn nịnh Xà Vương ạ?”
“Ngài chắc là không sợ Xà Vương đâu nhỉ? đó là thuộc hạ dưới tay ngài mà.”
“Mẹ kiếp!” Tần Thiên giả bộ trầm mặt: “Dám lấy ông đây đùa bỡn, cẩn thận đem cậu đi ngâm rượu.”
“Đi thôi đưa bọn tôi đi gặp Xà Vương.”
Trúc Diệp Thanh biểu tình nghiêm chỉnh lại: “Mời lão đại theo em!”
Trên đảo tối đen nhưng vẫn có người, đều đang nghiêm túc tập luyện.

Chỉ cần nhìn cũng biết mấy người này không tầm thường.

Hơn nữa bọn họ chuyên làm nhiệm vụ đêm cho nên màn đêm rất thân thuộc với họ.
Màn đêm này như một lớp bảo vệ đối với bọn họ, Tần Thiên để Quản Nghị và 10 người kia đi tuần tra quanh bờ biển.

Hắn đưa theo tiểu đội Thiên Phạt đi theo Trúc Diệp Thanh đi nhanh về phía trước.
Sau khi đi qua vài tảng đá lớn thì nhìn thấy phía xa xa có một hang động đèn đuốc sang trưng.

Ở cửa hang động còn có vài người đang đứng, trong đó có một dáng người yêu kiểu như muốn hoà vào với màn đêm.

Nhưng đôi mắt lại lạnh lùng cách biệt làm cho người ta cảm giác như bị thần chết nhìn.
Trúc Diệp Thanh nuốt khan nhỏ giọng lầm bầm: “Lão đại vẫn là lão đại.”
“Xà Vương nhà bọn em đích thân đưa người ra đón ngài.”
Tần Thiên khụ một tiếng rồi bước nhanh tới..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi