THẦN VƯƠNG LỆNH


Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Lãnh Nại Tử, não Tần Thiên không kịp load nhưng hắn ngay lập tức gật đầu và nói: "Đúng vậy."
Lãnh Nại Tử: "Cô ấy có đẹp không?"
Tần Thiên nói: "Có."
Lãnh Nại Tử: “Vậy anh có yêu cô ấy không?”
Tần Thiên do dự một chút, chân thành nói: "Cô ấy đã soi sáng cho tôi trong thời khắc đen tối nhất của cuộc đời tôi."
"Bây giờ, cô ấy cũng đã cho tôi một gia đình."
"Cô ấy rất xinh đẹp và lương thiện nhưng cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường."
"Nếu có thể, tôi sẽ hết lòng bảo vệ cô ấy cả đời, sẽ không để sóng gió bên ngoài ảnh hưởng đến cô ấy."
Lãnh Nại Tử: "Anh là truyền nhân của Diêm Vương Điện, cũng là chủ Thần Vương Điện, là người phụ nữ của anh, anh cho rằng cô ấy có thể vĩnh viễn sống yên ổn sao?"
“Sự bảo vệ mà anh tặng cô ấy có thể tồn tại được bao lâu?”
Trong mắt Tần Thiên lóe lên tia tức giận.

Hắn thấp giọng: "Vậy thì tôi sẽ giết tất cả những kẻ tạo nên sóng gió."
Nói xong những lời này, gió biển xung quanh tràn ngập sát khí lạnh lẽo.

Trên mặt hồ, những con thiên nga vốn nhàn nhã vô tư đột nhiên giống như sợ hãi, kêu lên và bỏ chạy.

Mí mắt Lãnh Nại Tử giật mạnh, cô ta cúi đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
Tần Thiên ý thức được mình đã mất bình tĩnh, vội vàng kiềm chế.

Hắn đổi chủ đề và nói: "Cô có đói không?"
"Hay là tôi đi mua chút đồ ăn cho cô nhé?"
Lãnh Nại Tử đang định nói điều gì đó thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn vội vã từ xa đi tới, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

"Tôi thấy hơi lạnh, chúng ta đến chỗ nào ấm áp đi."
Cô ta đứng dậy và vội vã rời đi.

"Cô gái, hãy nghe tôi nói!"
“Tại sao một quý cô thanh lịch và xinh đẹp như cô lại phải nghe lời một kẻ như vậy chứ?”
"Nhìn xem, anh ta giống như một tên giang hồ đầu đường xó chợ, căn bản không xứng với cô!"

"Anh ta bắt nạt cô sao? Nói cho tôi biết, tôi sẽ trút giận giúp cô!" Charlie dừng lại trước mặt Lãnh Nại Tử, với vẻ mặt tức giận.

Vừa rồi khi nhìn thấy Lãnh Nại Tử, hắn ta đã bị vẻ đẹp đó làm cho kinh ngạc.

Một người phụ nữ như vậy đáng lẽ phải là người yêu của một quý ông như hắn ta.

Tần Thiên mặc quần áo bình thường, chân đi dép lê, căn bản không xứng với Lãnh Nại Tử, hắn ta nghĩ mình có cơ hội nên đuổi theo.

"Nếu anh còn tiếp tục không biết điều, tôi sẽ ném anh xuống biển cho cá mập ăn!" Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống.

Không biết tại sao, hiện tại trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.

Có một cảm giác tức giận, nhưng không có chỗ nào để xả.

Charlie cười lạnh nói: "Tiểu tử, muốn thách thức tôi sao?"
"Đến đây, xem ai ném ai xuống biển!"
"Giở thói ngang ngược ở đây, tôi nói cho anh biết, nơi này từng là thuộc địa của chúng tôi!"
"Chúng tôi là chủ nhân của nơi này!"
"Cậu tôi là cha đỡ đầu ở đây!" Hắn ta xắn tay áo lên, chuẩn bị lao về phía trước.

Xét về vóc dáng, hắn ta cảm thấy mình có thể đánh bại Tần Thiên.

Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy, cho rằng mình cao siêu hơn người khác.

Tần Thiên cười lạnh nhìn hắn ta, cho dù cậu của hắn ta là cha đỡ đầu hay linh mục chỉ cần hắn ta xông tới sẽ lập tức bị ném xuống biển.

"Tôi muốn đi mua sắm, các người có ai đi cùng không?" Lãnh Nại Tử lạnh lùng nói, đi thẳng ra ngoài.

"Để tôi!"
"Quý cô, tôi biết ở đây có một thiên đường mua sắm mà tất cả phụ nữ đều thích."
"Tôi sẽ đưa cô đi!"
"Tiểu tử, ở Châu u chúng tôi có câu quý ông sẽ không dùng vũ lực với một tên hề."
"Hôm nay anh được lợi rồi đó!" Charlie cảnh cáo Tần Thiên, hưng phấn đi theo Lãnh Nại Tử, giới thiệu cái mà hắn ta cho là thú vị.

Tần Thiên cũng bất lực.

Hắn biết hôm nay hình như mình lại đắc tội với tiểu sư muội này rồi.

Mặc dù ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình sao mình lại đắc tội.

Vì vậy, mặc dù bây giờ hắn rất muốn chuồn nhưng thực sự không dám.

Bởi vì chuyện đó, hắn chỉ có thể cúi đầu ủ rũ đi theo phía sau.

Ở bãi đậu xe bên ngoài công viên, Charlie mở cửa một chiếc Mercedes-Benz và mời Lãnh Nại Tử lên xe một cách rất lịch sự.

Cô ta nhìn dáng vẻ chán nản của Tần Thiên, lạnh lùng nói: "Mau qua đây!"
“Đừng làm tôi mất mặt!”
Charlie vốn dĩ không muốn để Tần Thiên lên xe, nhưng bây giờ, hắn ta cảm thấy phong độ của mình đã áp đảo Tần Thiên.

Người như Tần Thiên chắc hẳn là chưa từng nhìn thấy những phụ kiện xa xỉ.

Đợi chút nữa khi đến thiên đường mua sắm, hắn ta có thể khiến Tần Thiên trở thành nên ngốc một lần nữa, như vậy Lãnh Nại Tử nhất định sẽ từ bỏ Tần Thiên.


Như vậy, hắn ta có thể cùng với người phụ nữ cực phẩm giống như Lãnh Nại Tử nghỉ dưỡng trên hòn đảo xinh đẹp này.

Ôi trời ơi, nghĩ thôi cũng đã thấy phấn khích!
Vì vậy, hắn ta nói với Tần Thiên: "Sao có thể để một quý cô thanh lịch như vậy đi taxi chứ?"
"Tiểu tử, mau lên đi."
"Nhờ vợ anh, hôm nay tôi sẽ cho anh trải nghiệm chiếc xe hơi sang trọng."
Tần Thiên lên xe, quyết định dùng phương pháp bảo thủ- giả vờ.

Chỉ cần Lãnh Nại Tử có thể bớt giận, cô ta nói gì hắn cũng sẽ làm.

Chẳng mấy chốc, đã đến thiên đường mua sắm.

Quần đảo Marat là một điểm đến nghỉ dưỡng- nơi khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới tập trung đến.

Vì vậy, thiên đường mua sắm này còn có hầu hết các mặt hàng xa xỉ từ khắp nơi trên thế giới.

Nói là toàn thế giới nhưng hầu hết đều là thương hiệu đến từ Châu u.

Tần Thiên chỉ nhìn thấy hai chai rượu Long Đài phủ đầy bụi ở trong một góc nhỏ trên chiếc quầy.

"Quý cô, cô muốn mua gì?"
“Tôi quen thuộc với nơi này, để tôi giới thiệu cho cô.” Charlie nhiệt tình nói.

Lãnh Nại Tử nhìn thoáng qua rồi nói: “Mua túi trước đi.”
“Tuân lệnh!” Charlie vui vẻ.

Từ lâu hắn ta đã nghe nói có thể hạ gục nhiều phụ nữ phương Đông chỉ bằng một chiếc túi.

Bây giờ Lãnh Nại Tử đề nghị mua một chiếc túi, chẳng phải cô ấy đang ám chỉ mình sao?
Hắn ta thầm hạ quyết tâm, chỉ cần giá chiếc túi mà Lãnh Nại Tử chọn nằm trong tầm túi tiền thì anh ta sẽ bỏ tiền ra!
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cô ta đi về phía quầy bên cạnh, trái tim hắn ta lại bắt đầu run lên.

Những quầy này đều là những thương hiệu đẳng cấp thế giới.

Chanel, Hermès, LV, Gucci, v.v.


Bất kỳ một trong số chúng đều có giá trị.

Tuy rằng có thể có được thân thể của Lãnh Nại Tử, nhưng hắn ta cũng có chút lo lắng về ví tiền của mình.

"Tiểu thư, cô thích cái nào?"
"Tôi thấy cái này rất hợp với cô, cô có muốn xem thử không?" Hắn ta đi theo, cố ý giới thiệu một chiếc túi nhỏ chỉ có mấy trăm euro.

Lãnh Nại Tử nói: "Nhỏ quá."
Đột nhiên, cô ta nhìn thấy một chiếc túi được đặt trên một chiếc quầy ở góc xa.

Mặc dù thiết kế hoa văn độc đáo nhưng nó trông giống như một chiếc túi xách lớn mà các bà các cô thường dùng để đi mua rau ở chợ.

“Cái này đi.” Cô ta gật đầu.

Charlie há hốc miệng ngạc nhiên, sau khi định thần lại, hắn ta như mở cờ trong bụng.

Chiếc túi này chỉ có giá vài chục euro.

Hắn ta không ngờ mình có thể hạ gục được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy chỉ với vài chục euro.

Thật sự quá hạnh phúc!
Thấy Lãnh Nại Tử muốn trả tiền, hắn ta vội vàng trả tiền trước.

Như vậy, hắn ta nhận định rằng Lãnh Nại Tử chưa đi ra ngoài nhiều nên không dám mua thứ gì quá đắt.

Vì vậy, hắn ta nói rất hào phóng: “Quý cô, tiếp theo cô có thể chọn bất cứ thứ gì cô thích.”
“Về việc thanh toán, đó là việc của các quý ông.”
"Tôi rất vinh hạnh."
"Anh Charlie, cảm ơn anh rất nhiều." Lãnh Nại Tử mặt đỏ bừng nói, cầm lấy cái túi lớn đi về phía quầy tính tiền phía xa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi