THẦN VƯƠNG LỆNH


Thấy Tần Thiên trầm mặt không nói lời nào, Ngô Thiên Hùng liền nhanh trí vội vàng lệnh tài xế vào trong xe lấy ra một bức tranh.
Cầm bức tranh, trên tay vẻ mặt ông ta kích động, nói: "Tần tiên sinh, đây là trân phẩm tôi có được từ Châu Âu.”
“Mời ngài đến xem!”
Mở ra, phía trên là tám con ngựa phi đằng tuấn dật.

Mỗi một con thần sắc khác nhau, rất sống động.
Đây là, Bát Tuấn Đồ?
Trời ạ!
“Là Bát Tuấn Đồ thất truyền của Từ Bi Hồng tiên sinh!" Hiện trường có rất nhiều ông chủ có kiến thức bọn họ nhao nhao kinh hô.
“Không sai!”
Ngô Thiên Hùng thở dài, nói: "Đây là quốc bảo của chúng ta, lưu lạc ở hải ngoại, bây giờ cũng đã về nhà.”
“Tần tiên sinh, hôm nay là ngày khai trương công ty mới của ngài và Tô Tô tiểu thư, tôi đem bức tranh này tặng cho hai người làm quà.”
“Chúc phu thê hai người đại triển kế hoạch lớn!”
"Tần tiên sinh, xin ngài ngàn vạn lần không được cự tuyệt, cũng chỉ có phu thê hai người mới xứng làm chủ nhân của Bát Tuấn Đồ!"
Kỳ thật, bức tranh này ông ta muốn hiến cho Trương Kiến Huân mới nhậm chức kia.
Hiện tại, ngay cả Trương Kiến Huân cũng cung kính với Tần Thiên như thế, ông ta tự nhiên hiểu được người nên nịnh bợ là ai.
“Tần Thiên, như vậy thôi con." Dương Ngọc Lan thấp giọng nói.
Bát Tuấn Đồ mặc dù tốt, nhưng đối với Tần Thiên mà nói, cũng chỉ là một bức tranh bình thường.
Chỉ có điều nghe mẹ vợ nói xong hắn cũng không muốn làm căng, liền gật gật đầu.
Ngô Thiên Hùng vội vàng tự mình đặt lên bàn quà.
Nhìn thấy vị trí chính giữa, lại đặt một đôi quải trượng, một chiếc ô màu đen, ông ta trầm giọng hỏi: "Đây là quà của ai tặng?"

“Cũng thật vô lễ!”
Tô Văn Thành và Tô Nam sợ hãi run rẩy, vội vàng tiến lên, lấy đi "quà tặng" của bọn họ.
Ngô Thiên Hùng thở phào nhẹ nhõm, biết Tần Thiên xem như tạm thời tha thứ cho bọn họ.
Sau khi đặt quà lên bàn, ông ta quay qua quát Ngô Phi: "Lập liên minh y dược gì, quả thực là hồ nháo!”
“Từ giờ trở đi, liên minh lập tức giải tán.

Còn không mau cảm ơn Tần tiên sinh và Tô tiểu thư!”
“Chờ một chút." Trương Kiến Huân hô một tiếng, lại cười nói: "Tôi bỗng nhiên cảm thấy, thành lập một tổ hợp cung ứng y dược cũng không tồi.”
“Chúng ta đều biết, mạng người quan trọng, cung ứng y dược càng không thể xảy ra sai sót.”
“Thành lập liên minh y học, thống nhất xét duyệt tư chất, thống nhất kiểm định chất lượng, phòng trừ rồng rắn hỗn hợp trong đấy, đối với các phương diện mà nói, đều là công đức vô lượng.”
“Thiết hội trưởng, liên hiệp này thuộc về thương hội các người, hiện tại, ông đề cử một người phụ trách thích hợp.”
Thiết Lâm Phong vội vàng nói: "Bí thư Trương nói rất đúng.”
“Tôi quyết định người phụ trách liên hiệp đồng thời đảm nhiệm chức phó hội trưởng thương hội chúng ta.”
Ngô Thiên Hùng căng thẳng run một cái, lần này ông ta vội vàng từ Châu Âu trở về chính là muốn tranh cử chức thương hội phó hội trưởng.
Thiết Lâm Phong trưng cầu ý kiến nhìn về phía Tần Thiên, ông ta đương nhiên biết, lấy thân phận của Tần Thiên căn bản không thèm cái chức quèn này.
Ông ta muốn Tần Thiên đến đề cử người thích hợp.
Tần Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Sự tình trọng đại, tôi cảm thấy người có quyền đề cử người phụ trách này nhất là ủy ban y học.”
“Mã hội trưởng, ngài tới đề cử đi.”
Mã Dung thở dài, nói: Dương Ngọc Lan phu nhân, lúc trước là một trong những người phụ trách ủy ban của chúng tôi.

Nhân phẩm và năng lực nghiệp vụ của bà tôi rõ như ban ngày.”

"Bây giờ, tôi đề nghị bà Dương Ngọc Lan, làm người đứng đầu tổ chức cung ứng."
“Như vậy chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm.”
Dương Ngọc Lan vội vàng muốn cự tuyệt, Trương Kiến Huân vỗ tay nói: "Được!”
“Tôi tán thành đề nghị của viện trưởng Mã!”
Bí thư Trương đều tự mình thừa nhận, còn ai dám phản bác?
Lúc Ngô Phi kêu gọi nhóm người Lý Thành Nam gia nhập liên minh, là muốn đối kháng ủy ban y học.
Trăm triệu lần không thể ngờ được, hiện tại người phụ trách lại thành Dương Ngọc Lan.
Từ nay về sau, bọn họ muốn có tư cách cung ứng các vật dụng y tế, phải do Dương Ngọc Lan phê duyệt.
“Dương tổng đức cao vọng trọng, làm người phụ trách này thật sự là quá tốt!”
“Đúng vậy.

Dương tổng là người có kinh nghiệm trong ngành của chúng ta, đã sớm là nhà cung cấp chất lượng tốt.

Bây giờ làm người phụ trách liên hợp, thật sự là danh xứng với thực.”
“Dương tổng, chúng tôi đều ủng hộ bà!”
Đám lão hồ ly này vì lợi ích mà gió chiều xoay chiều đó, từng người mặt mày hớn hở khen ngợi Dương Ngọc Lan.
“Tần tiên sinh, Tô tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, thời gian cũng không còn nhiều lắm, nếu không, chúng ta cắt băng khánh thành đi?”
Tần Thiên lắc đầu, nói: "Thiết hội trưởng, ông hiểu lầm rồi.”
“Đây là công ty của vợ tôi, tôi chẳng qua là trợ thủ cho cô ấy.”
“Vợ ơi, có thể cắt băng khánh thành chưa?”
Tô Tô thấy hắn ở trước mặt mọi người, gọi mình là vợ nhịn không được có chút mặt đỏ tim đập.

Nhưng mà đây là thời khắc mấu chốt nhất trong cuộc đời mình, cô nghiêm túc gật đầu.
“Đa tạ Thiết hội trưởng, Trương bí thư và Mã viện trưởng.”
“Hiện tại, tôi rất vinh hạnh mời mọi người cùng cắt băng khánh thành.”
“Được!" Thiết Lâm Phong, Trương Kiến Huân, Mã Dung đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Giờ phút này, Ngô Phi còn quỳ gối dưới chân Tô Tô.

Tần Thiên tuy rằng không so đo với cậu ta nữa, nhưng không cho phép cậu ta cũng không dám đứng lên.
Mắt thấy Thiết Lâm Phong, Trương Kiến Huân, Mã Dung và Dương Ngọc Lan đi tới trên đài.

Tần Thiên thấp giọng nói: "Vợ, anh đẩy em lên nhé.”
“Không cần.”
Tô Tô nói một câu, khuôn mặt kích động đỏ lên.
Cô do dự một chút, cắn răng một cái, lấy chăn đắp trên đùi ra, đứng lên.
Cô đã đứng dậy!
Ánh mắt toàn trường đều kinh hãi!
Mọi người đều biết, sau khi Tô Tô bị thương nửa người dưới bị liệt, đã thành một người tàn phế.
Điều này, làm sao có thể?
Nhất là Ngô Phi đang quỳ gối dưới chân Tô Tô, anh ta tận mắt nhìn thấy thiên sứ bị gãy cánh từ từ đứng lên trước mặt mình.
Tô Tô đã từng là nữ thần anh ta cầu mà không được, hiện tại, càng không thể với tới!
Còn có Tô Nam.
Cô ta khiếp sợ, nhìn Tô Tô toả sáng, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô ta tự ti mặc cảm!
So với Tô Tô, cô ta ngay cả vịt con xấu xí cũng không bằng.
Dưới sự chú ý của vạn người, Tô Tô thở dài, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước nhanh lên đài.
Tự tin như vậy, xinh đẹp như vậy!

Giờ khắc này, cả người Tô Tô đắm chìm trong ánh hào quang rực rỡ, quả thực chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thượng Đế!
“Tô Tô!" Dương Ngọc Lan nhào tới, kích động nước mắt lưng tròng.

Môi run rẩy, đã nói không nên lời.
“Mẹ, cắt băng khánh thành trước." Tô Tô mỉm cười nói.
Dương Ngọc Lan nhìn Tần Thiên mỉm cười bên cạnh, tựa hồ hiểu được chuyện gì.

Đêm hôm đó bà nghe được thanh âm kì lạ kia là Tần Thiên đang giúp Tô Tô chữa bệnh!
Vừa mới khỏi hẳn, Tô Tô cần tĩnh dưỡng, tích góp từng tí một khí lực, cho nên mới không lập tức đứng lên.
Hiện tại, nhìn con gái toả sáng, bà thật sự là cảm thấy, sau khi vượt qua thử thách của ông trời, gia đình bọn họ cuối cùng cũng có thể hưởng được quả ngọt.
“Được.

Chúng ta cắt băng khánh thành!" Bà cảm động lau nước mắt.
Theo dải ruy băng cắt xuống, tuyên bố công ty Tô Ngọc chính thức thành lập.
Một công ty mới vừa thành lập, có thể mời bí thư tỉnh, hội trưởng thương hội, ủy viên hội y học cùng tham gia cắt băng khánh thành, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
“Trương bí thư, Thiết hội trưởng, Mã viện trưởng, còn có tất cả mọi người, mau ngồi!”
"Vất vả lâu như vậy, bữa tiệc trưa lập tức sẽ bắt đầu." Dương Ngọc Lan kích động chào hỏi.
Có thể tham gia loại tiệc trưa này, tất cả mọi người cảm thấy là một loại vinh hạnh.

Mọi người đều ngồi xuống, cả sảnh đường vui vẻ náo nhiệt cả lên.
"Ai là Tần Thiên?" Lúc này ở ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.
Thanh âm tuy không lớn, nhưng sát khí âm trầm bên trong khiến toàn trường rùng mình.
Mọi người cùng nhau nhìn ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi