THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 525

Ánh trăng cuối trời dường như cũng bị nhuốm máu.

Cuối cùng cuộc chiến thảm khốc mà thầm lặng cũng kết thúc.

Trên người Tần Thiên đều là máu, tay cầm kiếm tiếp tục đi vào trong.

Hắn đã nói rồi, tối nay không có ai có thể ngăn cản hắn giết Phan Long.

Bao gồm cả chúa.

Giờ phút này Phan Long vô cùng sợ hãi.

Ba lớp phòng thủ mà hắn ta sắp xếp đã bị Tần Thiên phá vỡ chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể dùng quân bài cuối cùng của mình.

”Tề lão, mấy người thấy rồi chứ?”

”Năm người các ông cùng lên có thể giết chết hắn không?” Hắn ta sợ hãi hỏi vào đàm.

Bên trong bộ đàm vang lên giọng nói vừa bình luận ban nãy.

”Một người trẻ tuổi đã lên được tông sư hóa cảnh đúng là có chút bất ngờ.”

”Nhưng anh Phan yên tâm. Năm người chúng tôi nhận tiền của Phan gia thì đương nhiên sẽ có tác dụng.”

”Tốt!”

”Chỉ cần có thể làm được, tôi sẽ thưởng năm triệu!”

”Tất cả tài nguyên các người cần để tu luyện sau này Phan gia chúng tôi sẽ cung cấp vô điều kiện!”

Tục ngữ nói cùng văn phú vũ. Đối với người luyện võ chân chính, muốn có tiến bộ cần rất nhiều tài nguyên.

Ví dụ như các loại dược liệu quý giá, ví dụ như các loại vũ khí quý hiếm và các cách tu luyện.

Rất nhiều võ sĩ vì không có tiền nên mới tìm đến những phú thương này.

Phú thương có tiền, sợ nhất là mất mạng. Hai bên kết hợp với nhau, người có tiền bỏ tiền mời cao thủ để phục vụ cho gia tộc mình.

Cao thủ võ sĩ nhận được tiền sẽ bảo vệ kim chủ an toàn. Trong lúc quan trọng còn bán mạng cho kim chủ.

Đây là một loại quan hệ hỗ trợ lẫn nhau để tồn tại.

Mà một gia tộc cường đại như Phan gia đương nhiên sẽ có võ sĩ phục vụ mình.

Có tất cả năm người, cũng chính là ngũ đại cao thủ Phan Long để Phan Hổ gọi đến.

Người cầm đầu họ Tề, tên là Tề Cảnh Xuân, là một lão gia có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Lão ta đứng trước mặt Tần Thiên cười lạnh: ”Cậu là tông sư hóa cảnh trẻ nhất tôi từng gặp.”

”Chỉ đáng tiếc, người trẻ tuổi, cậu phạm phải sai lầm trí mạng. Cậu không nên đắc tội với Phan gia, lại càng không nên một mình đến đây.”

”Vì mặt mũi còn sót lại của mình, cậu nên tự tử đi.”

”Cùng là người trong giới võ đạo, tôi có thể đảm bảo sau khi cậu chết sẽ không hủy thi thể của cậu.”

Tần Thiên cười lạnh, trong ánh mắt là sự khinh thường.

”Chỉ dựa vào ông?”

”Nếu ông nói vậy thì tôi cũng cho ông một cơ hội. Bây giờ biến mất khỏi mặt tôi, tôi có thể xem như ông chưa từng xuất hiện.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi