THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 541

Nhìn họ không những không mệt mỏi do một đêm đứng gác mà ngược lại tinh thần còn rất phấn chấn.

Với kinh nghiệm phong phú của mình, họ đều biết càng mệt mỏi thì kẻ thù sẽ càng nhân cơ hội tấn công.

Tần Thiên cảm thấy ấm lòng, hắn cười nói: ”Mọi người vất vả rồi.”

”Anh Thiên!” Nhìn thấy hắn, Lãnh Phong vội vàng tiến lên đón.

Đêm qua Tần Thiên rời đi như ma vương, bọn họ cũng biết một mình hắn mạo hiểm rời đi thì nhất định sẽ có một trận đại chiến tàn khốc.

”Sao rồi?”

”Anh Thiên, anh không bị thương chứ?” Bọn họ quan tâm hỏi.

Nơi này là địa bàn của Phan gia. Tần Thiên lại lẻ loi một mình, bọn họ cảm thấy hắn nhất định sẽ vô cùng vất vả.

”Bị thương?” Tần Thiên nhíu mày nói: ”Nghĩ gì vậy.”

”Tôi chỉ đi ăn lẩu thôi mà.”

”Lẩu?” Lúc này Lãnh Phong mới ngửi thấy mùi lẩu trên người Tần Thiên, sắc mặt anh ta vô cùng kì diệu.

”Không phải chứ anh Thiên.” Anh ta không thể tin được mà nói: ”Cả đêm anh không về là vì đi ăn lẩu sao?”

”Tại sao không?” Tần Thiên cười nói: ”Cách nơi này không xa có một nhà hàng Hadilao, ăn cũng không tệ. Quan trọng là mở 24/24.”

”Mọi người có muốn ăn thử không?”

Mấy người Lãnh Phong nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng vô cùng kì diệu.

Cuối cùng Lãnh Phong cười nói: ”Anh Thiên về là tốt rồi. Chúng tôi tùy tiện đến nhà ăn ăn gì cũng được.”

Lão Lục liếm môi, có chút không thỏa mãn nói: ”Lẩu có thể để đến lúc tan làm. Vừa ăn vừa uống mới là sung sướng.”

Tần Thiên cười nói: ”Lúc nào về tôi sẽ mang mọi người đến một nơi, đảm bảo ăn rất ngon.”

”Tôi sẽ giết một con chó hầm thịt cho mọi người ăn.”

Thấy sắc mặt mấy người trở nên kì lạ, Tần Thiên không nhịn được mà nói: ”Sao vậy?”

”Đừng nói với tôi rằng mấy người đều là người yêu chó đấy nhé? Yên tâm, đồ chúng ta ăn đều là thịt cung cấp cho quán cơm.”

Lão Lục nuốt một ngụm nước bọt nói: ”Anh Thiên, không yêu chó không được. Nếu không Cẩu ca sẽ tức giận đấy.”

”Bây giờ toàn bộ công ty Thiên Thuẫn đều là người yêu chó.”

Tần Thiên phản ứng lại kịp, hắn cười ha ha.

”Vậy thì được, chúng ta ăn thịt dê.”

”Bây giờ tôi tuyên bố, công việc của mọi người kết thúc, mọi người có thể tan làm!”

”Rõ!” Lãnh Phong nhận mệnh, anh ta vẫy tay mang mọi người đến nhà ăn.

Bọn họ đều biết, chỉ cần Tần Thiên trở về, họ sẽ không cần thiết ở đây nữa.

Lâm Tước ở trong phòng nghe thấy âm thanh ra mở cửa.

”Tiên sinh, ngài về rồi.”

Tần Thiên thấp giọng nói: ”Tình hình thế nào?”

Lâm Tước thấp giọng nói: ”Vẫn chưa tỉnh. Nhưng vẫn ngủ không yên, được một lúc lại giật mình tỉnh giấc một lần.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi