THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 559

Tuy Tần Thiên đã nói ra Quỷ Môn Thập Tam Châm với bọn họ, nhưng trên đường tới hắn đã dặn dò bọn họ tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này.

Trên thực tế, điều này cũng tốt cho họ.

Bởi vì một khi tiết lộ, có thể tưởng tượng được từ nay về sau bọn họ sẽ không bao giờ có được cuộc sống yên ổn.

“Chuyên gia châm cứu?” Biểu cảm của Kế Chân xuất hiện biến hóa, ông ta cười khổ nhìn Liễu Như Ngọc nói:

“Tiểu thư, cô thật sự cho rằng chỉ là một chuyên gia châm cứu thì có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia tử sao?”

“Bệnh của lão gia tử đều đã được rất nhiều danh y quốc tế chẩn đoán.”

“Các phương pháp y tế hiện tại —-”

Giọng ông ta đầy vẻ cay đắng và ông ta không nói tiếp, nhưng tất cả đều hiểu.

Với phương pháp y tế trước mắt, An lão gia tử chắc chắn là không cứu được.

Liễu Như Ngọc không trả lời, tuy nhiên cô ta một lòng nhiệt huyết sẵn sàng tin tưởng Tần Thiên có thể tạo ra kỳ tích, làm cho cây khô gặp được mùa xuân.

Nhưng loại chuyện này, nếu suy nghĩ lý trí hơn chút thì đều biết là không thực tế.

Kế Chân thở dài nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: “Người trẻ tuổi, tôi không biết cậu tiếp cận lão gia tử là muốn lấy được cái gì.”

“Danh lợi, tiền tài, địa vị?”

“Đúng vậy, nếu như cậu có thể tiếp cận lão gia tử, những thứ này bình thường cậu căn bản không thể chạm tới thì bây giờ có được dễ như trở bàn tay.

Nhưng cậu cũng phải biết rằng dùng bệnh của lão gia tử làm mồi nhử thì sẽ có hậu quả gì!”

Nói đến câu cuối cùng, giọng nói ông ta thay đổi, trong đôi mắt ôn hòa của Kế Chân hiện lên khí thế chém giết.

Hai người mặc đồ đen ở cửa nghe thấy tiếng động nhanh nhạy chạy tới bao vây Tần Thiên.

Liễu Như Ngọc và chị Vinh cũng cảm thấy sợ hãi, đối mặt với vị quản gia này, bọn họ không dám nói chuyện.

Không hổ là lão tướng từng đi theo An lão gia tử xông pha chiến trường, trong lòng Tần Thiên tán thưởng.

Hắn bình tĩnh, cười lạnh nói: “Tài phú, danh lợi địa vị, đối với tôi cũng chỉ là mây bay.”

“Tôi tới đây, một là vì báo đáp tiểu thư Liễu Như Ngọc trọng nghĩa ra tay giúp tôi; Mặt khác cũng là kính trọng khí phách của lão gia tử ”

“Tôi đặc biệt ra tay tặng cho ông ấy ba mươi năm dương thọ.”

“Quản gia Kế, chuyện không nên chậm trễ nữa, mau dẫn tôi vào ngay.”

“Cậu nói gì?” Kế Chân lộ ra vẻ kích động, người trẻ tuổi này vừa mở miệng đã nói tặng cho lão gia tử ba mươi năm dương thọ.

Nói lời ngông cuồng!

To gan đến mức nào!

Nếu như bình thường Kế Chân đã trực tiếp ra tay, đánh đuổi ra ngoài.

Nhưng giờ phút này thứ làm Kế Chân rất ngạc nhiên khi đối mặt với Tần Thiên, chính là rõ ràng ông ta đã phóng thích sát khí, đừng nói là một người trẻ tuổi mà cho dù là đại lão nổi danh ở tỉnh thành cũng phải cúi đầu nhượng bộ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi