THẦN VƯƠNG LỆNH


Tần Thiên đi vào phòng nhìn thấy Tô Tô đang nằm trên giường, khuôn mặt u sầu, nhìn trông rất không vui, hắn khó xử nói:
“Cái đó, bây giờ chỉ là trị liệu thêm, anh dùng nội lực xoa bóp huyệt vị cho em là được, không cần cởi quần áo...”
Tô Tô nhìn thẳng vào anh, lạnh lùng nói:
“Trừ chuyện này ra, anh còn có chuyện gì muốn nói với tôi không?
Ờm...
Tần Thiên gãi gãi đầu, nói: “Thật ra sinh con là ý của mẹ chúng ta.

Em yên tâm, chỉ cần em không muốn anh cũng sẽ không ép.”
“Hơn nữa anh, bây giờ em mới bắt đầu kinh doanh, không thích hợp để mang thai...”
“Tần Thiên!” Tô Tô ném gối lên mặt anh, tức giận nói: “Ai muốn sinh con với anh?”
“Đừng giả bộ hồ đồ với tôi, ý tôi là chuyện khách sạn hôm nay, anh không có gì muốn giải thích với tôi sao?”
Lúc này Tần Thiên mới chợt giật mình: “Ý em là Trương Kiến Huân!”
Tô Tô ủ rũ nói: “Ông ta là một thư, dựa vào cái gì mà ở trước mặt anh tự xưng là Tiểu Trương?”
“Còn cả Thiết Lâm Phong, tại sao lại cung kính với anh như vậy?”
“Họ Tần kia, anh không phải thật sự là đại nhân vật ẩn thân gì đấy chứ? Nếu là như vậy, Tô Tô tôi thật sự là không xứng với anh.”
Tần Thiên cười nói: “Em hiểu lầm rồi.”
“Trương Kiến Huân trước đây là thư ký của một lãnh đạo, mà anh, đã từng chữa bệnh cho lãnh đạo đó.”
“Đơn giản như vậy thôi sao?”
“Đơn giản như vậy thôi.”
Tô Tô Suy nghĩ một lúc, hình như cũng có lý.

Có điều vẫn có chút không phục, nói: “Vậy Phùng Bảo Quốc lại là chuyện gì đây?”
“Anh là một bác sĩ châm cứu, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy?”
Tần Thiên cười nói: “Nói thẳng ra một đồng cũng không đáng.


Chẳng qua là nhãn lực và lực tay phối hợp đúng chỗ mà thôi.”
“Em nghĩ xem, anh học châm cứu, hai thứ quan trọng nhất, không phải là nhãn lực và lực tay sao?”
Tô Tô nói không nên lời.

Lúc trước cô còn tưởng rằng, Tần Thiên thật sự là nhân vật lớn gì đó, đã từng khiến cô cảm thấy bất an.
Bây giờ nói rõ ràng hết rồi.

Tần Thiên cũng chỉ là một bác sĩ châm cứu có tay nghề cao siêu mà thôi.

Bởi vì chữa khỏi cho nhân vật lớn, cho nên tiểu đệ của nhân vật lớn mới cung kính với anh như thế.
Đánh bại Phùng Bảo Quốc, cũng chỉ là mánh khóe mà thôi.
Nói trắng ra, Tần Thiên vẫn là một người bình thường.

Xem ra là do cô tự mình đa nghi, cô nhịn không được mỉm cười.
Nhìn thấy Tô Tô Tô cười, Tần Thiên dường như nhìn thấy hoa tươi nở rộ khắp núi, hắn kích động nói: “Vợ à, anh— ”
“Câm miệng!”
Tô Tô trợn mắt: “Ai là vợ anh!”
“Tôi nói nghiêm túc với anh này—”
“Còn nhớ những gì tôi đã nói trước đây không? Mở một công ty, chỉ là bước đầu tiên, là để chuẩn bị cho việc kéo đầu tư.”
“Dù sao bây giờ quầy hàng đã được mở ra, chỉ dựa vào chút tiền trong tay, còn lâu mới đủ.”
“Ba ngày sau chính là đại hội đầu tư, hôm nay Thiết Lâm Phong cũng mời tôi, tôi cũng đã nhận lời ông ta.”
Tần Thiên vội vàng nói: “Vậy thì tốt quá.

Vợ à, anh tin là em có thể kéo được đầu tư.”

Tô Tô liếc Tần Thiên một cái, nói: “Lúc trước tôi đã giao ước với anh, anh giúp tôi lấy được đầu tư, tôi có thể đồng ý với anh trong vòng một năm sẽ không đề cập đến chuyện ly hôn.

Bây giờ tôi đổi ý rồi.”
Tần Thiên nhíu mày: “Lẽ nào, em vẫn kiên quyết muốn ly hôn với anh sao?”
“Không phải—”
Tô Tô thấp giọng nói: “Lần này, tôi muốn dựa vào chính mình, không cần anh can thiệp vào.”
“Nếu anh dám nhúng tay vào, tôi sẽ ly hôn với anh.”
Tần Thiên không nói nên lời, người phụ nữ này suy nghĩ kiểu gì vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tô Tô, hắn nói: “Vợ ơi, em có kế hoạch chưa?”
Tô Tô đang suy nghĩ về điều gì đó, lần này, cô không để ý tới Tần Thiên gọi vợ.
Cô gật gật đầu, nói: “Tôi chuẩn bị dùng Tô ngọc cao, làm vốn mời gọi đầu tư.”
“Tôi vẫn luôn có một nguyện vọng, là sản xuất hàng loạt Tô ngọc cao.

Bây giờ, tôi cảm thấy thời cơ đã chín muồi!”
“Được!”
“Anh hứa với em, lần này anh sẽ không nhúng tay vào.” Tần Thiên cũng rất vui mừng.

Anh biết, một khi Tô ngọc cao được sản xuất, nhất định sẽ nổi danh.
Đây là tâm huyết của cô, Tần Thiên cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy cô độc lập hoàn thành.
“Cái đó, bây giờ có phải có thể trị liệu rồi không?”
“Cút!”
……
Tại nhà họ Tô.


Đó cũng là một đêm không ngủ.
Những điều mà họ đã trải qua trong khách sạn vào ban ngày quả thực làm bọn họ sợ đến không tin vào mắt mình.
“Văn Thành, rốt cuộc cháu còn chuẩn bị lá bài tẩy gì nữa? Bây giờ có thể nói cho gia gia biết rồi chứ.” Tô Bắc Sơn yếu ớt nói.
Tô Văn Thành thần bí cười nói: “Gia gia, ông đoán xem tại sao lúc trước cháu lại không đưa tiền nợ cho những hộ trồng trọt đó?”
“Bởi vì, số tiền đó, cháu dùng ở những nơi có giá trị hơn.”
“Mau nói, là ở đâu?”
Tô Văn Thành lấy ra một bài thuốc bí truyền, nói: “Gia gia, ông xem đây là cái gì?”
“Đây là một công thức chiết xuất thuốc Đông y, Văn Thành, em lấy cái này làm gì?” Tô Nam vẻ mặt khó hiểu.
Tô Văn Thành kích động nói: “Đây không phải là công thức bình thường.

Mà là công thức nguyên bản của Tô ngọc cao!”
“Thật sao?”
“Văn Thành, làm sao em có được?”
Tô Văn Thành đắc ý nói: “Dương Ngọc Lan vẫn giữ phương thuốc này, không chịu cho chúng ta.

Nhưng lại không biết, cháu có thể có được bằng đường vòng.”
“Sau bao nhiêu công sức, cuối cùng cháu nghe ngóng được, năm đó, người bạn có quan hệ rất tốt với Tô Tô tên là Cung Lệ.”
“Tô Tô rất tín nhiệm Cung Lệ, bao gồm cả năm đó nghiên cứu Tô ngọc cao, cũng hoàn toàn không hề đề phòng Cung Lệ.
“Cung Lệ cũng là một người chu đáo, lặng lẽ trộm đi công thức nguyên bản.

Công thức trong tay Tô Tô là được tạo ra sau đó.”
Tô Nam kích động nói: “Văn Thành, ý của em là, em bỏ tiền ra mua công thức gốc này từ Cung Lệ?”
Tô Văn Thành gật đầu.
“Văn Thành, gia gia vẫn không hiểu.

Cháu tiêu tốn nhiều tiền như vậy, mua công thức này có ích lợi gì?”
“Chẳng lẽ, chuẩn bị bán với giá cao?”
“Cho dù có thể kiếm được chút chênh lệch, thì cũng không đủ với tình hình hiện tại của nhà chúng ta.”
Tô Văn Thành cười nói: “Gia gia, đừng nóng vội.


Cháu đã tính hết rồi.”
“Mọi người nhìn cái này đi, là thư mời đại hội đầu tư.”
“Công ty Thiên Phú tư bản nổi tiếng trong và ngoài nước, muốn đến Long Giang chúng ta tổ chức hội nghị đầu tư.

Công ty Thiên Phú này, cũng tham gia sâu vào ngành y tế.”
“Ông nói xem, nếu cháu sử dụng công thức này làm vốn để thu hút đầu tư từ họ tại đại hội đầu tư, bọn họ có lay động không?”
“Chỉ cần công ty Thiên Phú tư bản ra tay, một tỷ hay tám trăm triệu đều là chuyện nhỏ.”
“Có một khoản tiền lớn như vậy, đừng nói là một nhà máy nhỏ, cháu có thể mua tất cả nhà máy ở Long Giang, toàn lực sản xuất Tô ngọc cao.”
“Mỹ phẩm sinh học hiện nay vẫn còn trống trong nước.

Chúng ta là người duy nhất có thị trường hàng chục nghìn tỷ, đến lúc đó còn sợ không kiếm được tiền sao?”
“Có tiền rồi, cháu bảo đảm, Trương Kiến Huân và Thiết Lâm Phong cũng phải cúi đầu trước chúng ta.”
“Chứ đừng nói chỉ là một Tô Tô và Tần Thiên nhỏ bé.”
Hóa ra là như vậy!
Tô Nam và Tô Bắc Sơn đã hiểu ra.
“Em trai, em thật có đầu óc làm ăn!”
“Theo như em nói như vậy, nhà họ Tô chúng ta không lâu nữa sẽ trở thành thế gia bậc nhất về y dược rồi!” Tô Nam hai mắt sáng lên.
“Không hổ là cháu trai ngoan của ông.”
“Kiếm tiền là chuyện nhỏ, quan trọng là, nếu như có thể leo lên cây đại thụ công ty Thiên Phú tư bản này, phóng mắt nhìn Long Giang, thì sẽ không ai dám bắt nạt nhà họ Tô chúng ta nữa.”
“Văn Thành, bây giờ ông sẽ hạ lệnh trục xuất Tô Tô ra khỏi gia tộc.

Tô gia sau này hoàn toàn dựa vào cháu!”
Tô Bắc Sơn cuối cũng có cơ hội và tự tin để thở ra.

Bây giờ, ông sẽ trục xuất Tô Tô ra khỏi gia tộc.
Chờ khi nhà họ Tô gia thăng tiến, ông ta muốn xem xem, Tô Tô sẽ khóc lóc cầu xin trở về gia tộc như thế nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi