THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 561

Tuy chỉ là con của một quản gia, nhưng mà cha anh ta chính là người An Quốc lão gia tử vô cùng tin tưởng.

An lão gia tử lại không có con cháu ruột thịt, cho nên Kế Phong – đứa con trai của quản gia này gần như là đã có được địa vị Thái tử gia.

Anh ta cũng thường cho là như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Như Ngọc anh ta đã rất kinh ngạc, có ấn tượng sâu sắc và điên cuồng theo đuổi.

Vì mối quan hệ với An lão gia tử, Liễu Như Ngọc khó mà từ chối thẳng thừng được.

Điều này cũng dẫn đến việc Kế Phong tự mình coi Liễu Như Ngọc là Hoàng hậu của mình.

Anh ta nghĩ rằng Thiên hậu Ngọc nữ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người phụ nữ của mình.

Lúc này, nghe những gì Liễu Như Ngọc nói, anh ta cười lớn nói: “Con gái các em đúng là chẳng biết gì.”

“Danh tiếng và bản lĩnh cao cường của Vương đại sư sao có thể là giả được.”

“Ngọc Nhi, em vẫn chưa biết đúng không, có rất nhiều quan chức chính trị và doanh nhân, cũng như các ngôi sao trong ngành giải trí của em đều là khách quý của Vương đại sư đấy.”

“Vương đại sư, mời xuống xe, hãy để mọi người chiêm ngưỡng ánh hào quang của ông.”

Nói xong, anh ta đi tới tự mình mở cửa sau chiếc Maybach.

Từ trong xe bước ra, đầu tiên là hai cô gái trẻ tuổi nhìn qua trông giống sinh viên đại học, dáng người cùng tướng mạo đều rất xinh đẹp.

Vẻ mặt của họ đầy lạnh lùng, như thể những người trước mặt họ đều là những kẻ tầm thường, còn bọn họ là những tiên nữ dẫn độ siêu phàm.

Kế tiếp họ xoay người lại, hai đầu gối đột nhiên quỳ xuống đất, đối diện với cửa xe, vẻ mặt thành kính, cung kính nói: “Mời lão gia.”

Có một tiếng cười khẽ, một bàn tay trắng trẻo mập mạp vươn ra từ trong xe.

Trên cổ tay đeo một chuỗi sáp ong hoàng kim rất bắt mắt.

Hai cô gái trẻ vội vàng đứng dậy, đỡ lấy bàn tay kia.

Sau đó, một người trung niên mập mạp trắng trẻo mới bước xuống.

Thật đúng là phô trương mà.

Người này nhìn qua cũng chỉ chừng bốn mươi tuổi. Mặc trang phục thời Đường màu đỏ thẫm, tóc vuốt ngược.

Vừa mở miệng, ông ta đã lớn giọng nói: “Trước khi tôi tới đã xem qua một quẻ, Nam Giang là vùng đất phúc địa, có rồng qua lại.”

“Không ngoài dự đoán thì rồng ở đây chính là An lão gia tử.”

“Cho tôi đi gặp ông ấy đi.”

Ông ta ngẩng mặt lên rồi đi vào bên trong

Chương 561

Tuy chỉ là con của một quản gia, nhưng mà cha anh ta chính là người An Quốc lão gia tử vô cùng tin tưởng.

An lão gia tử lại không có con cháu ruột thịt, cho nên Kế Phong – đứa con trai của quản gia này gần như là đã có được địa vị Thái tử gia.

Anh ta cũng thường cho là như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Như Ngọc anh ta đã rất kinh ngạc, có ấn tượng sâu sắc và điên cuồng theo đuổi.

Vì mối quan hệ với An lão gia tử, Liễu Như Ngọc khó mà từ chối thẳng thừng được.

Điều này cũng dẫn đến việc Kế Phong tự mình coi Liễu Như Ngọc là Hoàng hậu của mình.

Anh ta nghĩ rằng Thiên hậu Ngọc nữ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người phụ nữ của mình.

Lúc này, nghe những gì Liễu Như Ngọc nói, anh ta cười lớn nói: “Con gái các em đúng là chẳng biết gì.”

“Danh tiếng và bản lĩnh cao cường của Vương đại sư sao có thể là giả được.”

“Ngọc Nhi, em vẫn chưa biết đúng không, có rất nhiều quan chức chính trị và doanh nhân, cũng như các ngôi sao trong ngành giải trí của em đều là khách quý của Vương đại sư đấy.”

“Vương đại sư, mời xuống xe, hãy để mọi người chiêm ngưỡng ánh hào quang của ông.”

Nói xong, anh ta đi tới tự mình mở cửa sau chiếc Maybach.

Từ trong xe bước ra, đầu tiên là hai cô gái trẻ tuổi nhìn qua trông giống sinh viên đại học, dáng người cùng tướng mạo đều rất xinh đẹp.

Vẻ mặt của họ đầy lạnh lùng, như thể những người trước mặt họ đều là những kẻ tầm thường, còn bọn họ là những tiên nữ dẫn độ siêu phàm.

Kế tiếp họ xoay người lại, hai đầu gối đột nhiên quỳ xuống đất, đối diện với cửa xe, vẻ mặt thành kính, cung kính nói: “Mời lão gia.”

Có một tiếng cười khẽ, một bàn tay trắng trẻo mập mạp vươn ra từ trong xe.

Trên cổ tay đeo một chuỗi sáp ong hoàng kim rất bắt mắt.

Hai cô gái trẻ vội vàng đứng dậy, đỡ lấy bàn tay kia.

Sau đó, một người trung niên mập mạp trắng trẻo mới bước xuống.

Thật đúng là phô trương mà.

Người này nhìn qua cũng chỉ chừng bốn mươi tuổi. Mặc trang phục thời Đường màu đỏ thẫm, tóc vuốt ngược.

Vừa mở miệng, ông ta đã lớn giọng nói: “Trước khi tôi tới đã xem qua một quẻ, Nam Giang là vùng đất phúc địa, có rồng qua lại.”

“Không ngoài dự đoán thì rồng ở đây chính là An lão gia tử.”

“Cho tôi đi gặp ông ấy đi.”

Ông ta ngẩng mặt lên rồi đi vào bên trong. Lúc đi ngang qua Liễu Như Ngọc thì bỗng nhiên nắm lấy tay Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc rùng người một cái rồi nói: “Ông làm cái gì vậy?”

Vương Sâm híp mắt, nói: “Thì ra là thiên hậu Như Ngọc.”

“Đừng nói gì cả, để tôi bói cho cô một quẻ……”

“Liễu Thiên Hậu, cô gần đây Hồng Loan tinh động, chắc là có chuyện vui đây.”

(*Hồng Loan tinh động: được dùng để biểu thị cho quẻ cầu hôn; nghĩa là sắp cưới; nên duyên vợ chồng)

. Lúc đi ngang qua Liễu Như Ngọc thì bỗng nhiên nắm lấy tay Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc rùng người một cái rồi nói: “Ông làm cái gì vậy?”

Vương Sâm híp mắt, nói: “Thì ra là thiên hậu Như Ngọc.”

“Đừng nói gì cả, để tôi bói cho cô một quẻ……”

“Liễu Thiên Hậu, cô gần đây Hồng Loan tinh động, chắc là có chuyện vui đây.”

(*Hồng Loan tinh động: được dùng để biểu thị cho quẻ cầu hôn; nghĩa là sắp cưới; nên duyên vợ chồng)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi