THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 577

“Cho tôi mạo muội hỏi, cậu với vị Thần Vương kia có quan hệ gì?”

Tần Thiên mỉm cười, nói: “Chẳng có tài cán gì đâu, chính là tại hạ.”

“Thì ra là Tần Thần Vương!”

“Lão tử có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin hãy nhận của tôi một lạy!”

An Quốc xoay người đi xuống đất, muốn quỳ xuống lạy.

Tần Thiên vội vàng lấy tay đỡ lấy, lại cười nói: “Lão gia tử, ông là trưởng bối, không cần khách khí như vậy.”

An Quốc thở dài, thấp giọng nói: “Tôi muốn quỳ lạy, không phải vì Thần Vương điện có thế lực khổng lồ, mà là vì những cống hiến hiển hách mà cậu vì dân vì nước!”

“Nếu tin tức mà tôi nghe ngóng được không sai, Tiêu đại soái ở phía bắc chiến công hiển hách và cả Nhiếp Long Vương của nhóm Rồng nhiều lần lập kỳ công, đều là thuộc hạ của cậu.”

“Chiến công của bọn họ, đương nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ của Tần tiên sinh!”

“Từ phương diện này mà nói, tiên sinh xứng đáng nhận một lạy của lê dân Long Quốc, huống chi tôi chỉ là một lão già sắp chết!”

“Tiên sinh, xin nhận của tôi một lạy!

An Quốc lui về phía sau hai bước, vẫn cung kính hành lễ với Tần Thiên.

Tần Thiên thấy ông ta cố chấp, liền hơi nghiêng người nhận nửa lễ.

An Quốc cười lớn, lại lạy thêm lần nữa: “Một lạy này, là tạ ơn Tần Thần Vương ban cho tôi ba mươi năm tuổi thọ!”

Nói xong, ông ta nằm ở trên giường, hoàn toàn thả lỏng nhắm hai mắt lại.

Bây giờ, ông ta không còn nghi ngờ gì nữa.

Bình tĩnh và vui sướng chào đón cuộc sống mới của mình. Bởi vì ông ta biết, Tần Thần Vương và Quỷ Môn Thập Tam Châm, nhất định sẽ không để cho ông ta phải thất vọng.

Tần Thiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị, vung tay một cái, ngân châm trên dây đai đen giống như là bị một sợi tơ kéo, lơ lửng trên không.

Sau đó, với độ chính xác hoàn hảo, hắn đâm vào huyệt vị trên người An Quốc.

……

So với sự yên tĩnh và yên bình trong phòng, ngoài cửa lại có một luồng sát khí như muốn giết người.

Đám người Hồ Bân, tất cả đều cầm vũ khí trong tay, chặn ở cửa.

Nếu không phải Truy Phong tay cầm cây kiếm dài canh gác, bọn họ thật sự sẽ không nhịn được xông vào.

Hiện tại, bọn họ đang chờ kết quả cuối cùng. Nếu Tần Thiên có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia tử, vậy thì hắn sẽ lập tức là đại ân nhân.

Nếu như lão gia tử có mệnh hệ gì, thì Tần Thiên hôm nay cũng đừng nghĩ đến chuyện còn sống rời khỏi nơi này.

Liễu Như Ngọc và chị Vinh vô cùng lo lắng. Họ nắm chặt tay nhau, lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.

So với mọi người trong phòng, toàn bộ những người đến chúc thọ sớm ở An Trạch đại viện đều vô cùng thấp thỏm.

Đã đến giờ này rồi, sao lão gia tử còn chưa ra ngoài?

Những năm trước, lão gia tử không bao giờ đến muộn. Đều xuất hiện đúng giờ, không cần biết có quen biết hay không, chỉ cần là tới chúc thọ ông ta, ông ta đều sẽ nhiệt tình mời rượu, đích thân nói cảm ơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi