THẦN VƯƠNG LỆNH


Đả kích lớn bất thình tới khiến Tô Tô khó có thể chấp nhận được, cô đuổi theo.
Bên ngoài trời đang mưa.
"Cháu không làm gì sai, vì sao lại đối xử với cháu như vậy?"
“Gia gia, ông giải thích rõ ràng cho cháu đi!”
"Dựa vào cái gì muốn trục xuất cháu ra khỏi gia tộc? Cháu không phục!” Cô điên cuồng đập cửa xe của Tô Bắc Sơn.
Mặt Tô Bắc Sơn lạnh lùng, ông lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác của gia chủ.
Đây chính là kết quả phản bội ông.
Hơn nữa, nó chỉ mới bắt đầu.
Đại hội đầu tư sắp diễn ra, đến lúc đó Tô Văn Thành đạt được vị trí thứ nhất, nhận được đầu tư khổng lồ, vực dậy Tô gia.
Đến lúc đó, ông muốn nhìn thấy Tô Tô quỳ xuống cầu xin ông.
Ông muốn cho toàn bộ Long Giang, đều quy phục dưới chân ông.
"Lái xe." Ông tuyệt tình hạ lệnh.
"Đừng đi..."
"Dừng xe!"
Tô Tô đuổi theo, sau đó ngã xuống đất.

Chỉ có thể ngồi trong bùn lầy nhìn chiếc Mercedes phong đi dưới mưa trong tuyệt vọng.
Cảm xúc tích lũy nhiều năm rốt cục cũng bộc phát, cô gào khóc.
Không phân biệt được là mưa hay nước mắt, tuỳ ý lướt qua trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Tần Thiên, cậu còn không mau đi ôm nó về, nó là vợ của cậu đấy!” Trước cửa nhà máy, Tô Bắc Tề lo lắng nói.
Nhưng ngoài ý muốn, lúc này đây, Tần Thiên lại không xuất hiện che gió che mưa cho Tô Tô.

Hắn nhìn bóng dáng cô đơn trong mưa, trái tim rit máu, tuy nhiên lại không hành động gì.
"Bây giờ cô ấy đã không còn là cô gái ngây thơ nữa, cô ấy có chút ảo tưởng đã đến lúc phải vứt bỏ nó rồi."
"Tuy rằng tàn khốc, nhưng đây là trở ngại không thể tránh khỏi trên con đường trưởng thành của cố ấy.”
"Trừ phi cô ấy tự mình đứng lên, nếu không không ai trong chúng ta có thể giúp được."
Giọng nói của hắn như vô tâm.
Tô Bắc Tề, cùng với rất nhiều lãnh đạo chủ chốt của nhà máy đều vây quanh ở cửa, tất cả mọi người đều rất sốt ruột.
Thời gian đang lặng lẽ trôi qua.
Trời mưa càng lúc càng lớn.
Tô Tô đã ướt như chuột lột từ lâu, bóng dáng trong mưa trông bất lực và đáng thương.
Cuối cùng, ngay cả Tần Thiên cũng nhịn không được, lúc muốn chạy tới.

Hắn cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Tô đang từ từ đứng lên.
“Tốt lắm!” Tần Thiên nắm chặt nắm tay, ở trong lòng kích động hò hét.
“Tô Tô, cố lên!”
"Nhà máy và nhân viên, tất cả đều cần cô!"
"Bọn ông sẽ luôn luôn ở lại với cháu!" Tô Bắc Tề lớn tiếng hô.
“Tô tổng cố lên!”
"Chúng tôi sẽ luôn luôn ở lại với cô!"
“Xin Tô tổng hãy dẫn dắt chúng ta đi tới huy hoàng! Những cán bộ nòng cốt, rưng rưng nước mắt, bắt đầu kêu gào.
Tô Tô nhìn cảnh này, cô lau nước mưa cùng với nước mắt trên mặt, lòng đầy kiên định, từng bước một đi vào.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng như tờ giấy, làm cho người khác phải đau lòng, nhưng mà trong đôi mắt đẹp kia lại lộ ra vẻ kiên định trước nay chưa từng có.
Nhìn qua, thậm chí có vài phần giống người phụ nữ trí dũng kiệt xuất.
"Mọi người trở về làm việc đi."
"Tô Tô tôi hứa, không bao lâu nữa, sẽ làm cho công ty thành doanh nghiệp lớn nổi tiếng quốc tế."
“Đến lúc đó, cùng chia sẻ thành quả với tất cả mọi người.”
“Được!”
“Tô tổng cố lên!”
“Tô tổng là giỏi nhất!” Các nhân viên cổ vũ.
Tô Tô nhìn Tần Thiên, nói nhỏ: "Cám ơn anh.”
"Nhị gia gia, chúng ta đến phòng thí nghiệm thôi.

Không làm ra công thức và hàng mẫu hoàn hảo nhất, cháu sẽ không rời đi nửa bước!”
Cô sải bước đi vào bên trong.
Tần Thiên vui vẻ nở nụ cười.
Nhìn bóng lưng Tô Tô, hắn biết không bao lâu nữa, một người phụ nữ và sản phẩm khiến cho cả thế giới phải kinh ngạc sắp được tạo ra.
Sua đó, Tô Tô Tô và Tô Bắc Tề ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu đến mất ăn mất ngủ.
Muốn hoàn thiện một công thức, làm gì dễ dàng như vậy, tuy Tần Thiên chỉ ra phương hướng, nhưng chế tác lại vô cùng gian nan.
Bởi vì dược liệu đều là bổ sung cho nhau, thậm chí khắc nhau.


Thay đổi một vị trong đó, thì những tỷ lệ khác hầu như đều cần phải điều chỉnh lại toàn bộ.
Thử nghiệm lần này tới lần khác, cải thiện lặp đi lặp lại ...
Thấm thoát trời tối.
Thấm thoát trời sáng.
Tô Tô đã ở trong phòng thí nghiệm gần hai mươi giờ, không ra ngoài nửa bước.
Trong lúc đó, Tô Bắc Tề vì không chịu nổi, nên đã ăn chút gì đó, rồi nghỉ một lúc.

Còn Tô Tô lại không uống một giọt nước nào, chưa chợp mắt chút nào.
Tần Thiên cũng không nghỉ ngơi.
Hắn tự mình nấu canh gà thêm dược liệu Trung Quốc, để Tô Bắc Tề mang vào.
Nhưng Tô Bắc Tề nói, canh gà đã đông lại từ lâu, Tô Tô hoàn toàn không uống chút gì.
Trời tối rồi lại sáng.
Tổ chức đại hội đầu tư đã bước vào lúc đếm ngược.
Tần Thiên nhận được điện thoại của Thiết Lâm Phong, nói nhà đầu tư Thiên Phú Tư Bản, ban giám khảo và thí sinh dự thi đều đã vào vị trí.
Nếu không đi sẽ không kịp.
Tần Thiên muốn nói gì đó, cuối cùng nhìn thấy ửa phòng thí nghiệm được ở ra, trong tay Tô Tô xách một cái hộp nhỏ đi ra.
“Tô Tô!”
Hắn kích động gọi một tiếng, dặn dò Thiết Lâm Phong trong điện thoại:
"Nhớ kỹ, bất luận nghĩ cách gì, cũng phải giữ lại chỗ ngồi cuối cùng cho tôi."
Sau đó cúp máy rồi vội vã đi tới.
"Tần Thiên, tôi thành công rồi." Sắc mặt Tô Tô trắng bệch đến đáng sợ, nói được một câu, sau đó thân thể mềm nhũn ngã vào trong ngực Tần Thiên.
Tần Thiên ôm Tô Tô, nhìn khuôn mặt mệt mỏi kia, cảm nhận được thân thể mềm mại không có sức.
Giờ phút này, hắn thậm chí còn nghi ngờ bản thân có phải quá đáng hay không, không nên để mặc cô tự mình gánh vác hết tất cả.
"Vợ à, em không sao chứ?"
"Đại hội đầu tư gì đó, chúng ta không tham gia nữa."
"Bất kể em muốn đầu tư bao nhiêu, anh đều có thể cho em."
"Bây giờ, anh sẽ đưa em về nhà!"

Tô Tô ở trong ngực hắn lắc đầu, nói: "Anh đã đồng ý với tôi sẽ không nhúng tay vào rồi.”
“Có phải sắp bắt đầu rồi hay không, mau, dẫn tôi đến hội trường ngay!”
Tô Bắc Tề đuổi theo: "Ông đã hâm nóng canh gà rồi, Tô Tô, cháu ăn chút gì đó trước đã!”
“Nhị gia gia, lên xe nói!”
“Đúng rồi, ông tới lái xe đi!”
Tần Thiên ném chìa khóa xe cho Tô Bắc Tề, khom lưng, ôm Tô Tô lên, rồi sải bước ra ngoài.
Toàn bộ nhân viên nhà máy đều dừng công việc trong tay lại nhìn bọn họ.
"Không cần..." Tô Tô đỏ mặt từ chối, trước mặt nhiều nhân viên như vậy, thật quá xấu hổ.
Nhưng cô không còn chút sức lực nào nữa.
“Tô tổng thắng ngay từ vòng đâu nhé!”
“Tô tổng lấy giải nhất!”
“Tô tổng dẫn dắt chúng ta đi tới huy hoàng!” Nhìn thấy Tần Thiên ôm Tô Tô đi qua trước mặt, các nhân viên bắt đầu hô hào.
Tô Tô nằm ở trong ngực Tần Thiên, nhìn từng khuôn mặt nhiệt tình xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy, trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng giá.
Không chỉ là sự nhiệt tình của nhân viên, cô đột nhiên phát hiện ra một sự thật rất xấu hổ mà cô không muốn thừa nhận.
Đó chính là nhìn từ góc độ này, Tần Thiên rất đẹp trai ...
Một cảm giác hạnh phúc được bao quanh bởi sự ấm áp, cô hài lòng nhắm mắt lại.
Chờ Tần Thiên đi tới bên cạnh xe, phát hiện Tô Tô trong ngực mình đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
"Cứ để cho cô ấy ngủ một lát trước đã."
“Nhị gia gia, mau, chúng ta đi đến hội trường của đại hội đầu tư!”
“Yên tâm, cứ giao cho tôi!” Tô Bắc Tề nhảy lên xe, lái chiếc Land Rover chạy ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi