THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 639

“Thật sự là anh làm những món này sao?” Buổi tối Liễu Như Ngọc đến nhà nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, cô ta rất ngạc nhiên.

Tần Thiên lau tay vào tạp dề, nói: “Đều là món ăn thường ngày, thiệt thòi cho đại minh tinh rồi.”

“Tôi đã bày rượu vang đỏ ra rồi, mọi người uống trước đi.”

“Trên bếp còn đang nấu canh, tôi đi xem trước.”

Nói xong, hắn vội vàng lẻn vào phòng bếp.

Liễu Như Ngọc và chị Vinh đều không nghĩ tới một người đàn ông uy phong như Tần Thiên ở nhà lại như vậy.

Cả hai giống như phát hiện ra một lục địa mới.

Liễu Như Ngọc kéo tay Tô Tô nói: “Tô tổng, tôi thật sự hâm mộ cô mà.”

“Người đàn ông như này trên đời rất hiếm có.”

Tô Tô cười nói: “Đại minh tinh quá khen rồi. Anh ấy ngoại trừ biết châm cứu ra thì nấu cơm cũng được.”

“Cứ để anh ấy làm đi, nào, tôi mời đại minh tinh một ly.”

“Mấy ngày nay thật sự là vất vả cho cô rồi, sau này hy vọng chúng ta vẫn sẽ có cơ hội hợp tác.”

Ngồi ở đây, ngoại trừ Tô Tô và Liễu Như Ngọc, Dương Vinh, còn có Liễu Thanh, Cung Lệ và Lâm Tước.

Khi nhiệm vụ hoàn thành, mọi người đều rất vui vẻ. Liễu Thanh, Cung Lệ và Lâm Tước đều tỉ mỉ trang điểm.

Sáu người phụ nữ ngồi quanh một bàn, có thể nói là chiếu rọi lẫn nhau.

Các cô nói chuyện vui vẻ, Tần Thiên phát hiện mình thật sự quá dư thừa.

Liễu Như Ngọc có tâm sự, ăn một ít đã buông đũa xuống.

“Tô tổng, thời gian không còn sớm. Bây giờ tôi xin phép mượn chồng cô thêm một lần nữa.”

“Bệnh tình của ông nội tôi không thể chậm trễ. Anh Tần nói rằng đêm nay là thời gian tốt nhất để châm cứu.”

Tô Tô vội vàng nói: “Chuyện này không thể chậm trễ được!”

“Tần Thiên, anh ăn xong chưa? Mau đi theo cô ấy đi.”

Tần Thiên cởi tạp dề xuống, giao công thức nấu ăn và tâm quyết cho Tô Tô, dặn dò cô nhất định phải chú trọng.

Sau đó mới nói: “Đi thôi. Bây giờ chạy tới tỉnh thành chắc là vừa đúng lúc.”

Hắn dặn dò Lãnh Phong trông coi nhà cửa, sau đó lên chiếc Toyota Alphard đi đến tỉnh thành.

Tất cả mọi người đều tâm sự nặng nề, trong màn đêm chiếc xe rời khỏi Long Giang nhanh chóng đi về phía tỉnh thành.

Trong xe tối om, Liễu Như Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, nói: “Tần Thiên, tôi thật sự rất hâm mộ vợ anh.”

Tần Thiên ngửi thấy mùi rượu trong giọng nói của cô ta, thấp giọng nói: “Còn mấy tiếng nữa mới tới, cô ngủ một lát đi.”

Liễu Như Ngọc không nói lời nào, một lát sau cô ta nghiêng đầu tựa vào vai Tần Thiên ngủ thiếp đi.

Tần Thiên nhìn thấy mặt cô ta trong bóng tối như hoa đào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi