THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 703

Lúc này, đôi môi đỏ mọng của bà ấy khẽ hé mở, cười nói: “Lão Ninh, ông yên tâm đi.”

“Tần tiên sinh tự tin như vậy, có lẽ không vấn đề gì.”

“Tần tiên sinh, làm phiền rồi.”

Một một mùi thơm xộc tới, Tần Thiên không khỏi nhìn về phía Ngọc Linh Lung. Thấy bà ấy nháy mắt với mình, hắn cảm thấy như bị điện giật, vội vàng quay đầu lại.

Người phụ nữ lớn tuổi vẫn còn hấp dẫn này, đang nháy mắt với mình sao? Dường như trong đôi mắt đó còn có ẩn ý sâu.

Tần Thiên cảm thấy kỳ lạ.

Tuy nhiên, vào thời điểm quan trọng, hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn đi tới trước quan tài gỗ lim, nhìn An Quốc nằm trong đó, sắc mặt như vẫn còn sống , trầm giọng nói: “Lão gia tử, đã ngủ đủ rồi chứ?”

“Đã đến lúc tỉnh lại rồi!” Nói rồi, hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, tụ khí vào trong lòng bàn tay rồi vỗ nhẹ vào tim của An Quốc.

“Đừng!” Thấy Tần Thiên thô lỗ như vậy, Liễu Như Ngọc kinh ngạc.

Những người còn lại, bao gồm cả Kế Chân, Lý Xuân đã bị bắt, đều trố mắt nhìn. Lúc này, họ đã hiểu ra mình đã trúng kế nhưng An Quốc rõ ràng đã chết rồi. Thực sự có thể sống lại sao?

Khung cảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mọi người nín thở.

“Khụ!” Một tiếng ho khan từ trong quan tài phát ra, An Quốc ngồi dậy, khạc ra một ngụm đờm đặc.

Cơ quan toàn thân của ông ta bị phong ấn, mấy ngày nay đều ở trong trạng thái một đứa trẻ, dung hợp trong vòng tay của mẹ trời đất.

Một chưởng của Tần Thiên có khí lực vừa đủ để kích hoạt tim của ông ta.

Cùng với sự bắt đầu đập trở lại của trái, máu và nguyên khí hồi phục chảy khắp cơ thể ông ta.

Tuy rằng sắc mặt có chút tái, nhưng rõ ràng là tinh thần rất tốt, như thể một người bị bệnh lâu ngày vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ say.

Ông ta vươn vai một cái rồi nói: “Thật náo nhiệt.”

“Mọi người đều ở đây à.”

Sau một hồi im lặng.

“Ông nội!” Liễu Như Ngọc định thần lại, hô lên một tiếng, như chim bay tới. Cô ta ôm vai An Quốc vừa khóc vừa cười, nhìn có chút khôi hài.

Nhưng lúc này, sẽ không ai cười nhạo cô ta cả.

“Được rồi!”

“Lão gia tử vẫn còn sống!”

“Chúc mừng lão gia tử!”

Hiện trường như bùng nổ!

Bây giờ, sự thật rõ ràng, cho dù một người ngu ngốc đến đâu cũng vẫn sẽ hiểu.

Đây rõ ràng là một màn kịch lớn mà lão gia tử cùng với Tần Thiên, Truy Phong và Hồ Bân đã tận dụng cơ hội chữa bệnh để tạo nên.

“Tần tiên sinh quả nhiên rất giỏi.”

“Cảm ơn cậu đã chữa khỏi cho lão gia tử, xin hãy nhận Ngọc Linh Lung tôi một lạy.” Ngọc Linh Lung nói rồi cúi gập người xuống.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi