THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 732

“Hai thế lực này không lớn cũng không nhỏ, tôi tin có thể khiến lão phu nhân và những người khác trong nhà họ Tần tạm thời bỏ cuộc.”

“Trong thời gian ngắn sẽ không phái ai đến quấy rầy đại thiếu gia.”

“Nếu như sau này có những thay đổi khác, Bắc Giang, Nam Giang. đại thiếu gia đều có thể sử dụng.”

Nghe vậy, An Quốc kích động nói: “An Quốc và Nam Giang, từ nay trở đi sẽ phụng lệnh đại thiếu gia”

Lưu Triệt cũng cung kính nói: “Bắc Giang cũng vậy.”

Đối với sự quy phục của An Quốc, Tần Thiên có thể hiểu được, hơn nữa, đây là chuyện mà trước đây đã nói rõ. Nhưng đối với Lưu Triệt, Tần Thiên lại có chút khó hiểu.

“Bắc Giang Vương, tôi đã giết nhiều người của ông như vậy, ông và thuộc hạ của ông thật sự có thể tha cho tôi sao?”

Lưu Triệt thấp giọng nói: “Bề ngoài, chúng tôi sẽ không.”

“Cho nên, chúng tôi chính là quân cờ đen kia, bề ngoài là kẻ thù của đại thiếu gia nhưng thực tế lại là tâm phúc.”

“Về phần những người bị đại thiếu gia gi ết chết—”

Ông ta cười khổ nói: “Nhắc đến thì tôi còn phải cảm ơn đại thiếu gia.”

“Những người đó đã sớm có ý định gian đối với tôi, bọn chúng cũng là nhóm người có ác cảm nhất với Nam Giang.”

“Bọn họ hy vọng tôi chết sớm, sau đó tiến hành khai chiến với Nam Giang.”

“Hôm nay nhờ tay của đại thiếu gia tiêu diệt bọn chúng, một mặt là đủ để chứng minh sự hùng võ của cậu. Mặt khác, giúp tôi giải quyết hậu họa.”

Tần Thiên nhất thời không nói nên lời. Hóa ra mình lại bị biến thành con đao giết người.

Chẳng trách chết nhiều người như vậy, Lưu Triệt và Ngọc Linh Lung đều không hề cảm thấy đau xót. Hóa ra đó chính là những người mà ông ta đã muốn loại bỏ từ lâu.

Tuy nhiên, hắn vẫn không hiểu: “Lưu Triệt, tại sao các người lại giúp tôi?”

“Nói chính xác thì tại sao ông lại đồng ý với ông Đồng làm quân cờ này?”

“Các người không sợ nhà họ Tần phát hiện rồi trả thù sao?”

Lưu Triệt nghiêm túc nói: “Thành thật mà nói, lẽ ra tôi đã chết từ hơn 20 năm trước rồi.”

“Chính ông Đồng đã giúp tôi sống đến bây giờ.”

“Bây giờ là lúc tôi nên trả ơn rồi.”

Đồng Tỉnh cười nói: “Chuyện nhỏ nhiều năm trước, Bắc Giang Vương không cần nhắc tới.”

Thấy Tần Thiên không hiểu, Ngọc Linh Lung thấp giọng giải thích:

“Bắc Giang Vương tiền nhiệm Đoàn Khánh tán tận lương tâm, mưu quyền soán vị.”

“Lưu Triệt để lấy được lòng tin của Đoàn Khánh, để báo thù cho cha tôi cho nên dưới sự thử thách của Đoàn Khánh, ông ấy biết rõ đó là rượu độc nhưng vẫn uống.”

“Sau khi trúng độc, lúc sắp chết, tình cờ gặp được ông Đồng nhờ có ông Đồng đã ra tay giúp ông ấy trấn áp độc tính.”

“Cho nên ông ấy mới có thể sống đến bây giờ.”

Hoá ra là vậy.

Chẳng trách khi Tần Thiên đi vào thấy mặt Lưu Triệt có hơi xanh xao. Đó là dấu hiệu của việc trúng độc.

“Bây giờ độc trong người Bắc Giang Vương vẫn chưa được loại bỏ ư?” Hắn không nhịn được liền hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi