THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 811

Tần Thiên cau mày.

Hôm qua, hắn vừa từ tỉnh lỵ trở về, sau đó lại lập tức đi đến thành phố Trịnh.

Hơn nữa, nghĩ kỹ lại, hắn cũng không hề đắc tội với bất kỳ đại tiểu thư nào.

Có lẽ đó là một trò đùa dai, hắn không muốn chú ý đến nó nữa.

Vừa định xóa ảnh thì điện thoại reo lên. Đó là một hệ thống khác, là Cường Long gọi tới.

“Anh Thiên, chúng tôi đã bắt được hai sát thủ, thừa nhận rằng đến để ám sát anh!”

“Anh hãy tới đây một lát!”

Mẹ kiếp…vậy mà có người tin là thật, lại còn tay không bắt súng. Nghe Cường Long báo cáo xong Tần Thiên cũng cảm thấy cạn lời. Nhưng nghĩ một lúc hắn cảm thấy việc này vẫn còn khúc mắc.

Đầu tiên nếu đây là một trò chơi khăm thì người tạo tin kia định chơi khăm ai? Cái danh xưng “Kẹo kem thỏ trắng” thật sự là một người con gái sao? Nếu đúng thế thì mục đích là gì?

Loại nghi ngờ này làm Tần Thiên thoáng chốc phải suy nghĩ.

“Đợi chút, tôi qua ngay đây.” Sau một hồi trầm mặc thì hắn chào tạm biệt đám người rồi lái xe rời đi.

Hội Kim Long – câu lạc bộ lớn nhất ở Long Giang, cũng là địa bàn của đám người Cường Long. Trời còn chưa tối nên câu lạc bộ này vẫn chưa mở cửa. Tần Thiên đi vào bằng lối cửa sau rồi đi thẳng tới tháng may trực tiếp đi lên tầng cao nhất.

“Anh Thiên!”

“Chính là hai tên này!” trong một phòng lớn xa hoa lộng lẫy, Cường Long nhìn thất Tần Thiên thì kích động nói.

Tần Thiên nhìn hai tên đang quỳ trước mặt, do bị đám đàn em của Cường Long bao vây mà mặt mũi tái nhợt run rẩy. Đây cũng được gọi là sát thủ? Cũng dám tìm tới đây giết hắn?

Hắn đen mặt nói: “Sao bắt được?”

Cường Long vội vã đáp: “Hai tên này đến Long Giang, dám đi dò la tin tức về anh bị đám đàn em của em bắt được.”

“Em thấy bọn chúng có âm mưu gì đó không yên tâm. Sau khi bắt về thì tìm được hung khí trên người bọn chúng.”

“Bọn chúng cũng nhận là tới đây giết anh. Nói là được người ta trả giá rất cao.”

Tần Thiên cáu: “Tên gì?”

“Anh là Tần Thiên à?” Hai tên kia thấy thế thì nhìn lên, sớm đã bị doạ ngu.

Vội vã nói tiếp: “Tôi là Cửu Bá Đao.”

“Tôi là Thu Phong Quét Lá Rơi!”

“Lũ ngu!”

“Ai hỏi nick online chúng mày!” Tần Thiên bực mình đạp một cái

Chỉ là hắn không dùng nhiều sức, nếu không thì cũng đạp được hai tên này thành bùn rồi. Hai kẻ này ngã lăn ra đất khóc lóc xin tha.

Tần Thiên bất lực, hắn cũng biết loại người này trên người không đáng một đồng, du thủ du thực ôm mộng một đêm làm việc xấu có thể biến thành người giàu. Hắn cũng lười đi tra hỏi.

“Anh Thiên, anh thấy nên giải quyết thế nào?”

“Hay là cắt ra cho chó ăn?”

Tần Thiên nghĩ một lát rồi nói: “Cậu gọi điện cho Lôi Báo.”

Cường Long vội vã gọi điện cho Lôi Báo. Rất nhanh Lôi Báo đưa theo mấy anh em tới nơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi