THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 863

Lỗ thông gió rất cao, đám người Tần Thiên đã uống say, hiển nhiên là không phát giác ra được.

Bọn họ còn tưởng là mùi hương của rượu.

Thật ra, đó là khí dietyl ete.

“ĐM, uống từ rượu Long Đài sang tới nước ngoài, danh tiếng lớn vậy sao?

“Bắt nạt ông đây đúng không!”

Đồng Xuyên có chút choáng váng, vốn dĩ còn muốn đứng dậy chúc rượu, chợt ngã đùng một cái, ngất đi.

Những người khác, bao gồm cả Tần Thiên và Lãnh Vân, ánh mắt mơ hồ, cũng đồng loạt gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.

“YES!”

Nhìn thấy cảnh này, Rudy vô cùng vui sướng, vì để an toàn, anh ta quan sát thêm vài phút, xác nhận toàn bộ người bên trong đã bị hôn mê, mới mang mặt nạ phòng độc lên, cũng với mấy tên thân tín, mở cửa xông vào.

“Mau cho không khí lưu thông, nồng độ Ete trong này quá cao, sẽ phát nổ đấy.”

“Các ngươi, nhốt bọn họ lại. Cẩn thận một chút, những kẻ này không phải người bình thường đâu, nhất định phải dùng xích sắt kiên cố nhất.”

“Mày, nhanh chóng tới số 46 đại lộ C La, tìm một vị tên là ngài M, nói với anh ta, chuyện lớn đã thành, mau tới đây.”

Sau khi Rudy phân phó xong, một tên thuộc hạ nhanh chóng chạy đi báo tin.

Mấy tên thân tín khác, móc một chiếc còng tay đặc chế đã được chuẩn bị từ trước, bắt đầu bắt người.

“Phát tài rồi!”

“Ta sắp phát tài rồi!”

Rudy kích động đến mức lắp bắp. Trong mắt hắn, những người trước mặt chính là những tấm séc lấp lánh.

Không ngờ, hôm nay toàn bộ đã nằm gọn trong tay hắn.

“Cẩn thận một chút, nhất định phải khóa cho chắc vào.” Sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh ta lại căn dặn thêm lần nữa.

Một tên sau khi còng tay Trúc Diệp Thanh xong, nhìn sang Lãnh Vân người đẹp dáng thon bên cạnh, nằm bất động trên bàn, hắn ta cười toét miệng đi tới.

Vươn tay muốn bế Lãnh Vân sang bên cạnh khóa lại.

“Muốn chết à!” Đột nhiên, Lãnh Vân còn đang hôn mê kia quát lên một tiếng, lật người, bàn tay ngọc vung ra, hàn quang lóe lên.

Tên đằng sau hét lên thảm thiết, ôm lấy cổ họng, đổ gục ra đất.

Biến cố bất chợt phát sinh, khiến Rudy và thuộc hạ của anh ta đều bất ngờ.

“Nhanh, mau bắt cô ta lại!” Rudy kinh hãi hô lên.

Mấy tên thuộc hạ lấy ra vũ khí, nhào về phía Lãnh Vân.

Thân hình Lãnh Vân lóe lên một cái, giống như một cái bóng vụt qua.

Cái bóng lướt qua chỗ nào, thì những tên ở nơi đó đều ôm cổ họng ngã ra đất.

Rudy giật mình phản ứng lại, muốn chạy trốn, chợt thấy cổ họng mát lạnh. Cúi đầu nhìn thấy một con dao màu xanh, sợ đến trắng bệch cả mặt.

“Đừng giết tôi, có gì thì từ từ nói!” Anh ta khiếp sợ nói.

Lãnh Vân không vui nói: “Đừng giả vờ nữa!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi