THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 887

Có thể nói, Tần Thiên nổ súng có 50% khả năng tự bắn chết mình.

Ánh mắt của hắn không khỏi có chút kỳ quái.

Đại Hồ Tử trịnh trọng nói: “Có thể chơi đến bây giờ, tôi đã rất khâm phục cậu.”

“Chỉ cần cậu xin lỗi tôi, tôi có thể cho phép kết thúc trò chơi này.”

Hiện tại ông ta thật sự khâm phục sự can đảm của Tần Thiên.

Tần Thiên cười nói: “Long Quốc chúng tôi có một câu nói, mũi tên đã bắn đi thì không thể lấy lại.”

“Đã bắt đầu trò chơi sao lại có thể bị bỏ dở giữa chừng được chứ?”

Hắn chĩa họng súng vào thái dương và dứt khoát bóp cò!

Lúc này, ngay cả trong lòng Lãnh Vân cũng không khỏi run rẩy.

Bởi phát súng này chính là phát súng quyết định thắng thua.

Nếu Tần Thiên không chết thì có nghĩa là hắn đã thắng.

Tần Thiên không chết.

Vậy là viên đạn cuối cùng được để lại cho Đại Hồ Tử.

Hiện trường im lặng.

Nhiều người điên cuồng nuốt nước bọt, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

Phát súng cuối cùng không cần phải bắn nữa. Đại Hồ Tử đã thua.

Tần Thiên cười lạnh: “Nếu như ông không dám, tôi có thể cho phép ông kết thúc trò chơi.”

“Điều kiện tiên quyết là, ông thừa nhận mình thua và xin lỗi đàn em của tôi.”

Charlie kích động nói: “Cậu, mặc kệ hắn!”

“Mau ra lệnh, mọi người cùng nhau xông lên đánh chết hắn!”

Sắc mặt của Đại Hồ Tử xám xịt.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chậm rãi cầm súng lên, nhìn Tần Thiên, nói:

“Cậu vừa mới nói, trò chơi một khi đã bắt đầu, không thể bỏ dở giữa chừng.”

“Tôi biết tôi thua, tôi không muốn xin lỗi, tôi sẽ giao mạng của mình cho cậu!”

Ông ta nghiến răng, chĩa họng súng vào thái dương.

Khoảnh khắc ông ta bóp cò, Tần Thiên đã ra tay.

Gần như chính là một đạo dư ảnh, hắn tóm lấy cổ tay của Đại Hồ Tử, kéo xuống và chĩa họng súng vào đùi.

Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên.

Viên đạn găm vào đùi Đại Hồ Tử, ông ta hét lên và ngay lập tức tái mặt.

Sau đó, ông nhìn Tần Thiên với vẻ mặt không thể tin nổi, đầy kinh hãi.

Khoảnh khắc súng nổ, ông ta cảm thấy như mình sắp chết, bây giờ vẫn chưa kịp định thần lại.

“Coi như ông còn có chút khí phách.” Tần Thiên cười lạnh đứng lên.

“Phát súng này coi như dạy cho ông một bài học.”

“Tha mạng cho ông, tự giải quyết ổn thoả đi.”

Nói xong, người của hắn đã bước ra khỏi cửa.

Nhìn bóng lưng hắn, Đại Hồ Tử sửng sốt hồi lâu!

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ: “Thần Long Phương Đông!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi