THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 889

Lãnh Vân cong môi nói: “Vô sự hiến ân cần; phi gian tức đạo ( Không có việc gì mà tỏ ra ân cần; không phải gian cũng là trộm).”

“Yên tâm đi, chuyện này tạm thời tôi sẽ không nói với cha nuôi đâu.”

“Về việc dạo phố mua sắm, tôi không còn tâm trạng nữa. Ngày mai tôi sẽ ở phòng ngủ bù.”

Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, hắn càng vui hơn khi biết được tung tích của Độc Sư.

Cuối cùng tiểu tổ tông này cũng buông tha cho mình nhưng khi trở lại trang viên, hắn đang định đưa hai túi đồ cho Lãnh Vân.

Lãnh Vân cũng không thèm nhìn, nói: ” Thay tôi tặng cho vợ của anh.”

“Đây là quà tôi tặng cô ấy.”

“Vợ tôi ư?” Tần Thiên sửng sốt một chút, nói: “Cô mua nhiều như vậy là để tặng cho vợ tôi à?”

Lãnh Vân: “Anh là sư huynh của tôi, vợ anh là chị dâu của tôi.”

“Tiểu sư muội tặng đồ cho chị dâu, có vấn đề gì không?”

Tần Thiên: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì… Nhưng đây là tôi trả tiền mà!”

Lãnh Vân: “Tôi là tiểu sư muội của anh, anh giúp tôitrả tiền, có vấn đề gì sao?”

Tần Thiên theo bản năng nói: “Không vấn đề.”

Lãnh Vân nhếch môi: “Vậy anh còn nói cái gì.”

“Nếu anh cảm thấy không thích hợp thì vứt đi, không cần hỏi lại tôi.” Nói xong cô ta quay người rời đi.

Tần Thiên đứng bất động tại chỗ.

Cô ta với thân phận là tiểu sư muội tặng quà cho vợ mình, không thành vấn đề, còn hắn với tư cách là sư huynh, giúp cô ta trả tiền cũng có vẻ hợp lý.

Vậy cuối cùng hắn bỏ tiền ra mua bao nhiêu thứ cho vợ mình nhưng ân huệ lại thuộc về cô ta ư?

Rõ ràng có điều gì đó sai sai, nhưng lại không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu.

Sau khi trải qua nhiều triệu, Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết không còn nuôi dưỡng thái độ thù địch với Lãnh Vân nữa.

Lúc này, họ đứng từ xa, lén lút cười.

Mai Hồng Tuyết nói: “ Anh Thiên, xem ra rất sợ tiểu sư muội này.”

“Có phải là có ẩn tình gì không?”

Thiết Ngưng Sương gật đầu, kiên định nói: “Chị Mai, em nhớ chị từng nói với em.”

“Một khi đàn ông làm điều gì sai trái với phụ nữ, sẽ luôn luôn nhượng bộ.”

“Trước đây em không nghĩ vậy, nhưng bây giờ có vẻ rất thực tế.”

Mai Hồng Tuyết cười nói: “Đương nhiên rồi!”

“Nhưng anh Thiên của chúng ta không phải là người bình thường, chị tin rằng anh ấy sẽ chuyển bại thành thắng.”

Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, đặt hai cái túi đầy xuống đất, nói: “Đừng nói linh tinh nữa!”

“Nếu muốn thì đến đây chọn đi.”

“Nếu bây giờ không chọn, sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu.”

Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết nhìn nhau, sau đó hưng phấn đi tới.

Hai chiếc túi lớn của Tần Thiên trông giống như những tiểu thương ở chợ đầu mối nhưng bên trong đây đều là những sản phẩm thượng hạng, những thứ đồ xa xỉ lên đến hàng trăm triệu hàng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi