THẦN VƯƠNG LỆNH


Lúc này Tần Thiên mới nhìn Thiết Ngưng Sương, cao giọng nói: “Thiên Phạt, chính là tên ban đầu của Diêm Vương Điện.”
“Diêm Vương Điện?” Thiết Ngưng Sương sợ hãi nói: “Chính là Diêm Vương Điện vừa chính vừa tà, khiến cho người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật kia ư?”
Tần Thiên gật đầu.
Nhưng hắn đính chính lại rằng “Diêm Vương Điện chỉ có chính, không có tà.”
“Sở dĩ người đời cảm thấy tà, chẳng qua là do cách làm việc của họ tương đối cực đoan.”
“Nhưng, Diêm Vương Điện có huấn lệnh nghiêm khắc, không được làm hại người vô tội.

Dám cả gan vi phạm sẽ bị xử tử lăng trì.”
“Trong những năm này, tất cả những người họ giết hoặc là những kẻ ác ung dung ngoài vòng pháp luật, hoặc những tội phạm chạy trốn gây ra nỗi sợ kinh hoàng.”
“Mỗi người trong bọn chúng đều đáng chết.”
Thiết Ngưng Sương nói: “Nói vậy, anh là thiếu chủ của Thiên Phạt, họ đều là thuộc hạ của anh là người của Thiên Phạt?”
Tần Thiên đau buồn nói: “Mười năm trước Diêm Vương Điện bị người khác cố ý hãm hại, gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.”
“Bây giờ, tôi muốn lãnh đạo họ xây dựng lại Thiên Phạt.”
“Để cho Diêm Vương Lệnh tiếp tục trở thành cơn ác mộng của những kẻ gian ác.”
“Thiết Ngưng Sương, không phải cô muốn đi theo tôi sao?”
“Bây giờ, tôi sẽ cho cô một cơ hội.”
“Ở lại, chấp nhận huấn luyện.

Sau khi vượt qua thử thách cô sẽ trở thành một thành viên của Thiên Phạt.”
“Nếu không chịu được cực khổ thì bây giờ cô có thể rời đi.”
“Chuyện ở nơi này, không được nói với bất cứ ai.”
“Tôi bằng lòng!” Thiết Ngưng Sương gần như buột miệng nói ra.
Kiểu con gái nhà giàu được ba mẹ che chở như cô ta, luyện võ từ nhỏ, làm sao không có giấc mộng hành hiệp trượng nghĩa cho được?
Trên thực tế, từ nhỏ khi lần đầu tiên nghe thấy cái tên “Diêm Vương Điện” và những câu chuyện lưu truyền về họ, cô ta đã rung động.
Chỉ có điều, cô ta luôn cảm thấy Diêm Vương Điện cách mình rất xa.
Không ngờ, hôm nay lại ở ngay trước mặt.

Cô ta nghiến răng nói, “Tôi không sợ khổ!”
“Bây giờ tôi đã biết Diêm Vương Điện là một nhóm người bằng xương bằng thịt, tôi muốn ở lại và trở thành một thành viên của các người!”
“Hãy tin tưởng tôi, chắc chắn tôi sẽ không để cho mọi người thất vọng!”
Trong mắt Tàn Kiếm hiện lên vẻ vui mừng.

Bây giờ xây dựng lại Thiên Phạt, thứ thiếu nhất chính là nhân lực.
Mà chuyện họ cần làm, nhất định thà thiếu không ẩu.
Thiết Ngưng Sương chắc chắn là một hạt giống tốt.
Tần Thiên cười nói: “Đã như vậy thì cô chính là thành viên đầu tiên sau khi xây dựng lại Thiên Phạt.”
“Tôi sẽ tổ chức một lễ chào đón cho cô.”
Nói xong, hắn cầm một chai rượu mạnh trên bàn bên cạnh lên.
Tàn Kiếm và những người khác còn tưởng hắn muốn uống rượu chúc mừng.
Nào ngờ, hắn vặn nắp chai ra bước đến trước mặt Thiết Ngưng Sương.

Sau đó, đổ rượu mạnh lên vết thương trên đùi cô ta.
“Á!”
Cơn đau rát tức thì khiến cho Thiết Ngưng Sương suýt ngất.
Một cô gái như cô ta, đã chịu thế này bao giờ.
“Khốn kiếp!” Theo bản năng, cô ta muốn đâm Tần Thiên bằng con dao găm ngắn trong tay.
Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Bị sói cắn, nếu không xử lý kịp thời thì cô sẽ chết đấy.”
Lúc này Thiết Ngưng Sương mới hiểu, tên này… đang khử trùng cho mình!
Chỉ có điều, cách làm này cũng thô bạo quá đi!
Cô ta đau đớn đến mặt mày tái nhợt, sợ cắn đứt lưỡi nên vội vàng kéo cái chăn bên cạnh qua nhét vào trong miệng.
Đến khi Tần Thiên khử trùng xong, khắp người cô ta đã ướt đẫm mồ hôi, yếu ớt đến mức không nói nên lời.
Ngay cả Tàn Kiếm bên cạnh cũng có hơi không chịu được.
Thiếu chủ thật nhẫn tâm, vậy mà lại có thể ra tay với một cô gái xinh đẹp như vậy.

“Thời gian của tôi có hạn, không thể ở lại đây lâu hơn.”
“Chú Tàn, tiếp theo giao cho chú.”
“Đúng rồi, thiết bị an toàn trong công viên vẫn ổn chứ? Ý cháu là, những động vậy này có chạy ra ngoài hại người không?”
Tàn Kiếm vội nói: “Cái này cậu yên tâm.

Xung quanh đều được bao quanh bởi lưới điện cao thế vững chắc.”
“Vả lại, hầu hết các nơi đều có camera giám sát.”
Tần Thiên còn muốn nói gì đó thì di động vang lên, là Lôi Báo gọi đến.
Hả?
Trái tim Tần Thiên run lên.

Lôi Báo là thuộc hạ của Nhiếp Thanh Long, người của nhóm Rồng.

Mà Nhiếp Thanh Long là Long Vương, một trong mười hai thiên vương của Thần Vương Điện hắn.
Trong mười hai thiên vương, có hai người có thân phận khá đặc biệt.

Một người là Long Vương, Nhiếp Thanh Long.

Một người khác chính là Hổ Vương, Tiêu Phá Hổ.
Long Vương quản lý nhóm Rồng, ở một mức độ nào đó nó tương đương với nhóm hoạt động đặc biệt trong nước.

Mà Hổ Vương thì càng không cần phải nói, chủ tướng trông coi biên giới phía Bắc, bảo vệ biên cương.
Hai người này đều có thân phận chính thức.
Cho nên bình thường Tần Thiên không dùng họ.

Đây cũng là lý do tại sao hắn muốn xây dựng lại Thiên Phạt.
Hôm nay khi đến đây, hắn tạm thời bảo Lôi Báo sắp xếp một người đi cùng Tô Tô tham gia buổi tiệc của nhà phát triển bất động sản.
Bây giờ Lôi Báo lại chủ động gọi điện thoại cho hắn, lẽ nào Tô Tô đã xảy ra chuyện gì?
“Nói.” Điện thoại kết nối, giọng hắn trở nên lạnh lùng.
“Tiên sinh…” Lôi Báo có chút ấp úng, “Cái đó, phu nhân lên xe của một người đàn ông, đã đi cùng anh ta đến khách sạn Kim Long.”
Cái gì?
Tần Thiên như bị sét đánh, nói: “Người đàn ông nào?”
“Các cậu làm cái gì vậy?|
Lôi Báo khó xử nói: “Tiên sinh nguôi giận.”
“Người của tôi đang quan sát bên ngoài khách sạn, chắc sẽ không có chuyện gì.”
“Quan trọng là, dường như phu nhân quen biết với người kia và tự nguyện lên xe.

Cho nên các anh em cũng không tiện can thiệp vội.”
“Tiên sinh, ngài xem…”
Vẻ mặt Tần Thiên u ám nói: “Người kia tên gì?”
Lôi Báo vội nói: “Tiết Nhân, thiếu gia của tập đoàn Kiến Nhân.”
“Dự án cải tạo khu Long Hồ là dự án họ giành được.”
Tần Thiên nhíu mày thật sâu.
Tô Tô tham gia buổi tiệc, vốn là muốn bàn bạc điều kiện bồi thường.

Làm sao lại lên xe của người ta cùng đi đến khách sạn?
Hắn chưa từng nghe đến cái tên Tiết Nhân này, Tô Tô biết anh ta lúc nào?
Lẽ nào…
Hắn rất không muốn nghĩ đến phương diện kia.

Nhưng gặp phải chuyện này, gần như mỗi người đều sẽ không khống chế được mà nghĩ đến phương diện kia.
Bởi vì, quan tâm tắc loạn.
“Bảo người của cậu quan sát, bây giờ tôi sẽ chạy đến!”
Sau khi nói xong, hắn sa sầm mặt đi ra ngoài.
“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Thiếu chủ, có cần chúng tôi đi xử lý không?” Tàn Kiếm vội hỏi.
“Không cần đâu.” Vừa đi Tần Thiên vừa nói: “Chú Tàn, nơi này giao cho chú, trước hết phải chú ý an toàn.”
“Chúng ta sẽ liên tục đưa vào nhiều động vậy hung dữ hơn.

Cho nên, nhất định phải gia cố lưới thép xung quanh, đề phòng động vật chạy trốn làm hại người.”
“Những chuyện khác, sau này hẵng nói.”
Hắn nhảy lên chiếc Land Rover, đạp ga, lao ầm ầm xuống núi.
Một tiếng trước.
Tô Tô bước vào nơi tổ chức buổi tiệc.
Ngoại trừ những hàng xóm thường thấy ở khu Long Hồ, còn có rất nhiều gương mặt xa lạ.
Cho dù những hàng xóm đó cô cũng không quen lắm.

Bởi vì biệt thự của mọi người ở không cần lên lầu xuống lầu, cộng thêm mọi người đều rất bận cho nên rất ít khi gặp mặt.
Rất lâu không tham gia những buổi tiệc như thế này, cô cảm thấy hơi không quen.
Thậm chí lúc này còn hối hận, lẽ ra nên để Tần Thiên đi cùng mình đến đây.
Hi vọng sau khi hắn đi sơn trang Mãnh Thú khuyên Thiết Ngưng Sương trở về, có thể nhanh chóng đến đây.
“Không phải là hoa khôi Tô của chúng ta đây sao? Thế nào, sau khi mê hoặc Cark lại đến đây để mê hoặc người khác?”
“Người chồng shipper kia của cô đâu rồi?”
Một giọng nói khiêu khích vang lên.
Quay đầu lại, Tô Tô nhìn thấy Ngưu Ái Lệ mặc một thân hàng hiệu, ăn mặc giống như một quý cô xinh đẹp nổi tiếng.

Cầm một ly rượu vang trong tay, đang nhìn mình khiêu khích.
“Sao cô ở đây?” Cô không nhịn được nhíu mày.
Ngưu Ái Lệ căn bản không phải là cư dân của khu Long Hồ, tại sao lại đến đây.
“Cô đến để bàn bạc chuyện bồi thường.

Nói trắng ra là muốn tống tiền nhiều hơn thôi.”
“Ngại quá, mà tôi chính là người phụ trách cải tạo tiểu khu của các người.”
“Có chuyện gì, cô có thể trao đổi với tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi