THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 950

Tuy uống bia bình thường nhưng anh ta vẫn ăn mặc lịch sự và chiếc đồng hồ đeo trên tay rất có giá trị. Vì vậy, thỉnh thoảng sẽ có những cô gái tới bắt chuyện.

Không ngờ, người đàn ông này đều phớt lờ tất cả. Cuối cùng, những người đó chỉ có thể chán nản rời đi.

“Người phục vụ, thêm một két bia nữa!”

Uống xong chai cuối cùng, anh ta hét lên với đôi mắt đỏ ngầu.

Người phục vụ đi tới, cười nói: “Thưa anh, anh còn uống được không?”

“Anh đã uống nhiều rồi.”

“Bớt nói nhảm đi!”

“Sợ tôi không thanh toán được à? Lấy ra đây!” Anh ta ra một chiếc thẻ tín dụng bạch kim.

Người phục vụ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tần Thiên lại xua tay nói:

“Đi làm việc của anh đi.”

“Đây là bạn của tôi.”

Người kia ngẩng đầu nhìn thấy Tần Thiên, sửng sốt một chút nói: “Anh là ai? Tôi không quen anh.”

Tần Thiên cười lạnh: “Phó Giang- phó tổng của Tinh Đồ Media.”

“Sao anh biết?” Phó Giang tỉnh táo hơn.

Tần Thiên cười lạnh nói: “Liễu Như Ngọc coi anh như bạn bè, ban đầu vì nẻ mặt anh mà ký hợp đồng với Tinh Đồ.”

“Đây là cách anh đối xử với bạn bè của mình à?”

“Bây giờ cô ấy bị công ty Tinh Đồ của các người bôi nhọ, sống không bằng chết, anh lại trốn ở đây uống rượu sao?”

Hốc mắt Phó Giang đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói, anh là ai!”

“Sao anh lại biết những điều này?”

Nhìn thấy Tần Thiên cười lạnh không nói gì, trong mắt anh ta hiện lên vẻ cực kỳ áy náy.

Sau khi do dự một lúc, anh ta thấp giọng nói: “Có phải Như Ngọc bảo anh đến tìm tôi không?”

“Phải, tôi có lỗi với cô ấy!”

Tần Thiên cười lạnh: “Có lỗi với cô ấy, ý của anh là?”

“Anh thừa nhận là mình đã gài bẫy cô ấy?”

“Tôi không hề!” Phó Giang kích động nói: “Việc này là Vương Cường tính kế!”

“Anh ta là tay sai, đã bán công ty cho Hoàng Triều và không hề lắng nghe ý kiến của tôi.”

Tần Thiên cười lạnh: “Vậy sao?”

“Vậy anh có thể đứng ra giúp Như Ngọc làm rõ, đúng không?”

“Thay vì tắt điện thoại và biến mất, ở đây say khướt một mình.”

“Anh nghĩ rằng dùng rượu có thể bù đắp được cảm giác tội lỗi của mình sao?”

“Anh không hiểu, tôi có nỗi khổ tâm của mình!” Phó Giang cắn răng, nước mắt muốn trào ra.

Tần Thiên có thể nhìn ra, Phó Giang thật sự cảm thấy áy náy từ đáy lòng, người này khá tốt.

“Đi rửa mặt đi, tôi đợi anh ở ngoài.” Nói xong hắn quay người rời đi.

Sau khi Phó Giang rửa mặt xong, mặc dù vẫn có chút nhếch nhác nhưng cũng tỉnh táo hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi