THẦN VƯƠNG LỆNH

Chương 957

Mặt Vương Cường biến sắc.

“Mày dám quay lén tao?”Anh ta dùng ánh mắt ác ý nhìn Tần Thiên.

Tần Thiên cười lạnh: “Vì lấy lòng Triệu Húc, anh đã giúp hắn hãm hại Liễu Như Ngọc.”

“Anh nghĩ điều gì sẽ xảy ra với mình nếu video này lộ ra?”

“Tao giết mày!” Vương Cường đột nhiên gầm lên, vung gậy bóng chày, hung hăng đánh về phía Tần Thiên.

Anh ta đã xác định, ở đây chỉ có một mình Tần Thiên, hơn nữa dáng người Tần Thiên mảnh khảnh thanh tú, nhìn qua có vẻ rất dễ đối phó.

Chỉ cần bắt được Tần Thiên, anh ta có thể tiêu hủy đoạn video này.

Phải nói rằng đầu óc của tên này cũng khá nhanh nhạy.

Tần Thiên cầm ly rượu vang trong tay, mí mắt cũng không nhấc lên, hắn thản nhiên duỗi chân và đá vào bụng Vương Cường.

Một tiếng hét lớn, Vương Cường bay lên như một con lợn to béo và đập mạnh vào tường.

Đau đớn mức mắt anh ta nổ đom đóm, một lúc sau mới có thể hít thở lại bình thường.

Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cầm hai rượu lên đập mạnh một cái, trong tay hắn cầm cạnh sắc của chai rượu ấn vào cổ Vương Cường.

Cảm thấy cổ đau rát, Vương Cường hét lên như một con lợn đang giết thịt.

“Tha mạng! Xin hãy tha mạng!”

“Tần Thiên huynh đệ, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng kích động!”

“Tuyệt đối đừng xúc động!”

Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, khuyên anh đừng chọc tức tôi.”

“Tôi nói lại lần nữa, tôi sẽ mua lại công ty của anh.”

“Anh có thể ra nước ngoài ngay trong đêm, nhưng ba ngày sau, thông qua video, anh phải làm rõ chuyện củaLiễu Như Ngọc trước công chúng.”

“Anh có hiểu không?”

Vương Cường vẻ mặt buồn bã nói: “Tần Thiên huynh đệ, không phải tôi không đồng ý, nhưng nếu Triệu Húc phát hiện, cả nhà tôi sẽ mất mạng!”

“Triệu Húc là ông chủ của Hoàng Triều. Hoàng Triều là một công ty giải trí hàng đầu.”

“Đây chẳng là gì cả. So với sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Triệu, Hoàng Triều chỉ là trò chơi của Triệu Húc mà thôi.”

“Bây giờ anh đã biết nhà họ Triệu đáng sợ đến mức nào chưa?”

Tần Thiên thản nhiên nói: “Đối phó với nhà họ Triệu thế nào là việc của tôi, không cần anh phải bậm tâm.”

“Vì sự an toàn của anh và gia đình anh—“

“Không phải anh vừa nói chuyện điện thoại với vợ về quần đảo Marat sao?”

“Vừa hay tôi có bạn bè ở đó, các người có thể đến đó định cư.”

“Môi trường ở đó rất đẹp và không khí trong lành, sẽ giúp ích cho bệnh tình của con gái anh.”

Vương Cường kinh ngạc nói: “Đến bệnh tình của con gái tôi mà anh cũng biết sao?”

“Nhưng tôi thực sự không dám đến quần đảo Marat nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi