THẦN VƯƠNG LỆNH


Ha ha!
Nhìn bộ dạng chật vật của Ngưu Ái Lệ, hiện trường xuất hiện những tiếng cười vang dội.
Ánh mắt của những người đàn ông đó trở nên khác thường.
Có người bắt đầu bới móc đủ điều.
Những người phụ nữ cũng che miệng cười.
Không ngờ Alice nổi tiếng trên mạng, ngoại trừ mặt trắng vì đánh quá nhiều phấn ra.
Cơ thể lại vừa đen vừa thô.
Ngưu Ái Lệ xấu hổ không biết dấu mặt vào đâu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
“Tôi đã sai!”
“Cầu xin mấy người, thả tôi đi được không?”
Tô Tô vừa khó xử, vừa buồn cười.
Cô đỏ mặt vội vàng nói: “Sư mẫu, không cần xé nữa, thả cô ta đi thôi.”
“Phụt!”
“Đồ rách nát, sau này tém tém lại một chút!” Vương Cương Đan nhổ nước bọt, lúc này mới ném bộ quần áo rách nát lên người Ngưu Ái Lệ.
Ngưu Ái Lệ ôm quần áo rồi hốt hoảng bỏ chạy.
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tiết Nhân: “Họ Ngưu kia, sau khi đi ra ngoài nói chuyện chú ý một chút.”
“Dám trèo cao tự nhận có quan hệ với tôi, hủy hoại thanh danh của tôi, cẩn thận tôi khiến cô không ngóc đầu lên được!”
Trong mắt anh ta lóe lên một tia hung ác rồi chợt biến mất.

Hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh lịch sự và nhã nhặn ngoài mặt của anh ta.
“Khiến mọi người chê cười rồi.”
“Nhưng mà đối phó với loại hồ ly tinh này thì phải dùng những cách như vậy.”

“Đáng tiếc vừa rồi quên quay video lại, nếu quay lại rồi đưa lên mạng như vậy mới đặc sắc.” Vương Cương Đan chẳng những không xấu hổ mà ngược lại còn dương dương đắc ý.
Có người trêu chọc nói: “Chị gái, chị lợi hại như vậy mà chồng chị còn dám giở trò đồi bại ở bên ngoài sao?”
Vương Cương Đan thở dài: “Không còn cách nào, đàn ông đều có đức tính này.”
Có người nói: “Cho ông ta một bài học đi, lần sau sẽ không dám nữa.”
Nghe xong lời này, Vương Cương Đan bỗng nhiên trở nên phấn khích.
“Chồng tôi là thầy giáo nghiên cứu Đông y, tuy rằng nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng về phương diện chăm sóc đông y, ông ta lại có bài thuốc gia truyền được tổ tiên truyền lại.”
“Chính là dựa vào bài thuốc gia truyền này ông ta mới khoẻ như vâm, mới giở trò đồi bại ở bên ngoài.”
“Thật sao?”
“Chị gái, bài thuốc gia truyền gì mà lại thần kỳ như vậy?”
Trong thời đại tình trạng sức khỏe xuống dốc, tất cả mọi người đều khá ám ảnh bởi thần dược, có người sốt ruột hỏi.
Vương Cương Đan vội vàng nói: “Tôi đã có được bài thuốc bí mật này.

Nó được làm từ huyết nhung, nhân sâm, hoàng kỳ và hàng chục loại dược liệu khác.
“Tôi đặt tên nó là Kim Cương Hoàn.”
“Hôm nay tôi không mang theo, ai muốn có thì mau kết bạn WeChat.”
“Đồ bổ giá rẻ, sau khi uống vào, tôi đảm bảo eo không mỏi chân không đau, chữa khỏi bách bệnh, tràn đầy năng lượng.”
Có phải không vậy?
Rất nhiều người không khỏi bị lay động trước loại thuốc thần kỳ này.
Có người nói: “Chị gái, có thật sự tốt như chị nói không vậy?”
“Đương nhiên rồi!”
“Không tin mấy người hỏi—” Vương Cương Đan nhìn về phía Tiết Nhân.
Tiết Nhân vội vàng trừng mắt nhìn bà ấy rồi ho khan.
Vương Cương Đan lập tức ứng biến, nắm lấy tay Tô Tô và nói: “Không tin mấy người hỏi Tô tiểu thư đi.”

“Chồng tôi có phải là thầy giáo Đông y trước kia dạy cô ấy không?”
“Đúng rồi Tô tiểu thư, tôi nghe người ta nói, cô là người chịu trách nhiệm cho kế hoạch đầu tư gây chấn động Long Giang mấy ngày trước?”
“Tập đoàn Tô Ngọc cũng là của cô có đúng không?”
Cái gì?
Tập đoàn Tô Ngọc?
Mọi người đều vô cùng bất ngờ.
Vụ việc này đã gây chấn động ở Long Giang.

Chỉ có điều bởi vì sản phẩm còn chưa ra mắt, vẫn còn đang trong giai đoạn bí mật, cuộc trao đổi giữa Tô Tô và Liễu Thanh phải được giữ kín.
Cho nên rất nhiều người cũng không biết nữ chính là Tô Tô.
Bây giờ bọn họ đều lần lượt xin lỗi Tô Tô vì hành vi trước đó của mình.
Với thân phận nữ cường nhân nắm trong tay khối tài sản tiền tỷ này, đủ để lý giải rất nhiều vấn đề.
Tô Tô ngay lập tức trở thành đối tượng được mọi người sùng bái và lấy lòng.
Một tia sáng khác lạ lóe lên trong mắt Tiết Nhân.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Tô, anh ta đã bị chinh phục.

Cô thậm chí còn xinh đẹp hơn cả khi còn đi học.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta lại lập tức giẫm đạp lên Ngưu Ái Lệ.

Chính là vì để chứng minh mình trong sạch và để lấy lòng Tô Tô.
Giờ đây, nhìn nữ thần ở rất gần, trong lòng anh ta nảy ra một kế hoạch thú vị.
“Các vị!” Anh ta cao giọng nói: “Tôi vốn định tối nay sẽ chốt kế hoạch bồi thường với mọi người, nhưng không ngờ lại xảy ra vở kịch như vậy.”

“Bây giờ cũng đã muộn, hơn nữa mọi người lại đông như, tôi cũng không thể tiếp đãi được hết.”
“Mọi người thấy như vậy có được không? Nếu như mọi người tin tưởng Tô tiểu thư, vậy thì để cô ấy làm đại diện.”
“Chúng tôi sẽ nói chuyện chi tiết hơn.”
“Mọi người yên tâm, có Tô tiểu thư ở đây, phương án bồi thường tôi đưa ra nhất định sẽ là tốt nhất.”
“Chúng tôi tin tưởng Tô tiểu thư!”
“Tô tiểu thư bây giờ đã là người có tiếng tăm ở Long Giang, hoàn toàn có thể đại diện cho chúng ta.”
“Tô tiểu thư, nhờ cả vào cô.”
Có người lại nói: “Tô tiểu thư, nhất định phải nói chuyện thật tốt với Tiết thiếu gia đó.”
“Trai tài gái sắc, Tô tiểu thư và Tiết thiếu gia mới là trời sinh một cặp.”
Tô Tô luống cuống và vội vàng nói: “Tiết Nhân, chuyện này không được—”
Tiết Nhân cười nói: “Chẳng lẽ em muốn phụ sự tín nhiệm của mọi người đối với em sao?”
“Cho dù là vì lợi ích của mọi người, em cũng đừng từ chối nữa.”
“Vừa hay anh cũng có chút chuyện muốn nói với em.

Tô Tô, chúng ta tới chỗ khác nói đi.”
Dưới sự thúc giục của mọi người Tô Tô khó có thể từ chối được, hơn nữa cô rất không quen với bầu không khí này, có thể nhanh chóng rời đi cũng tốt.
Vì vậy cô đỏ mặt gật đầu, cùng Tiết Nhân rời khỏi tiệc rượu.
“Mọi người cùng uống nào!”
“Cái đó, còn ai chưa thêm wechat của tôi thì mau quét mã QR nào.”
“Bài thuốc gia truyền Kim Cương Hoàn, sau khi uống xong chữa khỏi bách bệnh, cơ thể khỏe mạnh!”
......
Các thành viên của Nhóm Rồng do Lôi Báo sắp xếp bởi vì không có thư mời, nên chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài.
Nhìn thấy Tô Tô nói nói cười cười với một chàng trai trẻ tuổi rồi lên một chiếc Alphard.
Cậu ta vội vàng thông báo cho Lôi Báo rồi sau đó đi theo.
Tại khách sạn Kim Long.
Tiết Nhân đã đặt phòng tổng thống đắt nhất.
“Thật không ngờ anh lại là thiếu gia của tập đoàn Kiến Nhân, tôi nhớ không nhầm thì tập đoàn Kiến Nhân là doanh nghiệp lâu đời của Long Giang chúng ta.”

“Anh giấu kỹ thật đó.”
“Có điều, nếu anh đã tới Long Giang vậy tại sao lại không về nhà ở?” Vì để giảm bớt sự ngại ngùng, Tô Tô tùy tiện hỏi.
Tiết Nhân cười nói: “Mặc dù Long Giang vẫn còn có không ít sản nghiệp của nhà anh, nhưng trọng tâm của bọn anh bây giờ là tỉnh thành.”
“Biệt thự cũ trong nhà đã lâu không có người ở nên anh lười quét dọn.”
“Tô Tô, không ngờ lại có thể gặp lại em ở đây.

Nào, chúng ta uống một ly.”
Anh ta một chai rượu vang đỏ cao cấp.
Tô Tô do dự nói: “Như vậy, không được hay cho lắm?”
“Thời gian không còn sớm, chúng ta nên nhanh chóng nói về thỏa thuận bồi thường đi, tôi vẫn đang chờ đi về đây.”
“Gấp gáp gì chứ.”
“Chẳng lẽ tình nghĩa bạn học cũ của chúng ta không bằng một thỏa thuận bồi thường sao?”
“Uống xong anh còn có chuyện muốn nói với em.”
Tô Tô không thể từ chối, chỉ đành nhấp một ngụm.
“Anh muốn nói gì với tôi?” Bị Tiết Nhân nhìn chằm chằm, cô có chút mất tự nhiên.
Tiết Nhân thâm tình nói: “Nếu như anh yêu em — anh tuyệt đối sẽ không giống như cây lăng tiêu, mượn cành cao của em để khoe khoang chính mình;
Nếu anh yêu em — anh tuyệt đối sẽ không học những con chim si tình, lặp đi lặp lại bài hát đơn điệu cho bóng râm;
......
Em có thân cây bằng đồng và nhánh cây bằng sắt của em, giống như một con dao, một thanh kiếm, cũng giống như một cây kích;
Anh có những bông hoa màu đỏ của anh, giống như một tiếng thở dài nặng nề, cũng giống như một ngọn đuốc dũng cảm.
Chúng ta chia sẻ gió lạnh, giông tố và sấm sét;
Chúng ta cùng hưởng sương mù, lưu lam và cầu vồng.
Tưởng chừng như mãi mãi phân ly, nhưng lại nương tựa nhau cả đời.
Đây mới là tình yêu vĩ đại...”
Tiết Nhân vậy mà lại đọc thơ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi