THÂN VƯƠNG VÔ TÌNH


Trong căn phòng, tiếng động đáng chú ý nhất có lẽ là tiếng cắn hạt dưa không ngừng, vỏ hạt dưa cứ thế rơi đầy trên bàn gỗ nhỏ, dưới đất cũng có.

Sở Mạc Vân Phong ngồi uống trà, không đụng đến một giọt rượu mà người của kỹ quán vừa đưa lên.

Đối diện với hắn, không ai khác ngoài nữ nhân kia.

Mộc Như Châu ngồi khoang chân, nàng không có hứng thú uống rượu lúc này, thứ nàng quan tâm là đĩa hạt dưa trước mặt.

Lang bạt giang hồ bao năm nay, ngoài uống rượu, nàng cũng có sở thích cắn hạt dưa.

Hai hồng bài của kỹ quán là thiếu niên tên Nguyệt nhi và Phong nhi.

Bọn họ đã vào trong phòng được một lúc, nhưng hai vị khách quan lại chẳng liếc nhìn lấy một lần.

Giữa căn phòng xa hoa, không khí trầm mặc mang vẻ gượng gạo.

Thiếu niên tên Phong nhi kia đã quen tới sự chú ý của người khác, cuối cùng không chịu được tình cảnh này, thốt lên giọng nói mềm mại.

"Khách quan, nô gia tới hầu hạ ngài."

Hắn níu lưỡi nói khiến nước trà vừa uống vào miệng Sở Mạc Vân Phong suýt phun hết ra ngoài.

Sở Mạc Vân Phong nhíu mày: nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Mộc Như Châu bấy giờ mới nhớ tới mục đích mình tới đây, nàng chậc lưỡi, gạt đĩa hạt dưa qua một bên.

Đưa mắt đánh giờ hai thiếu niên trước mặt, nàng gật gật đầu, coi như tạm hài lòng.

"Hai ngươi rất giỏi phục vụ nam nhân?"
"Khách quan cứ đùa, đã ở nơi này, sao có thể không biết làm nam nhân thỏa mãn chứ."_Nguyệt nhi lấy khăn tay che miệng cười e lệ.

"Vậy thì tốt."_Nàng hài lòng gật đầu thêm lần nữa, ánh mắt tỏa ra dư quang.

Sở Mạc Vân Phong đảo mắt nhìn, lúc này mới hết kiên nhẫn mở miệng: "Rốt cuộc ngươi định làm gì ở đây?"
Nữ nhân này đưa hắn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, bán hắn cho một lão nương thì thôi đi, giờ còn muốn lôi hắn vào nơi phong lưu đồi trụy này hưởng lạc.

Quả thật trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn phải rửa mắt nhìn lại nhân sinh này.

Nhưng có một điều hắn dám chắc: nữ nhân này chỉ muốn làm uy phong của hắn nát bét thành tương.

"Vào thanh lâu đương nhiên để hết mình, không lẽ ngài nghĩ ta tới đây mua y phục."_Nàng liếc nhìn hắn, nụ cười như có như không càng thêm khó coi.

Sở Mạc Vân Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, mày nhíu chặt lại, đáy mắt ngay lập tức nổi lên một tầng sát khí.

Thấy vậy, Mộc Như Châu càng cười ngả ngớn hơn, nàng nhìn hai thiếu niên vẫn còn bối rối đứng kia, gảy gảy tay ra hiệu cho họ.

"Giúp ta phục vụ vị bằng hữu này, hắn là lần đầu đến chỗ này, tâm lý sẽ sinh ra phản kháng..."_Nàng dừng một chút, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tái mét của Sở Mạc Vân Phong.

"...cho nên phải thật tận tâm, khiến hắn muốn ngừng cũng không ngừng được..."1
Câu cuối nàng còn cố ý kéo dài, nghe vào tai hai thiếu niên kia chỉ như tình thú, còn Sở Mạc Vân Phong chỉ lạnh lùng nhướng mày.

.

truyện teen hay

"Ngươi không nên đi quá giới hạn của bổn vương."_Hắn giận quá hóa cười.

Nàng giúp hắn rót chén trà mới, trên môi vẫn giữ nụ cười nửa đùa cợt, nàng sát gần hắn, nói chỉ đủ hai người nghe.

"Vương gia, ngài cũng không nên đi qua giới hạn của tiểu nữ."
Dứt lời nàng điểm huyệt hắn, thoải mái ngả người ra sau, cười ha hả.

"Các người đưa vị huynh đệ này của ta vào trong, phục vụ tốt, tiền thưởng càng nhiều."
Như để kiểm chứng lời mình nói, nàng vứt một thỏi vàng ra.

Hai thiếu niên kia vội vàng đỡ lấy, miệng cười toét, dù hành động của nàng có điểm bất thường nhưng họ không có lấy nửa điểm nghi ngờ.

Gật đầu liên tục như giã tỏi.

"Khách quan yên tâm, rất nhanh thôi nô gia sẽ khiến huynh đệ này của ngài đắm chìm trong nhục dục."_Vừa nói họ vừa đi tới bên Sở Mạc Vân Phong.

Khi cánh tay ghê tởm của mấy tên kia chạm vào người, Sở Mạc Vân Phong không thể khống chế được sát ý muốn băm thây tất cả.

Mộc Như Châu lại bốc hạt dưa cắn tiếp, còn không quên dặn dò: "Nhớ từ tốn thôi đấy, huynh đệ này của ta, haiz...rất khó hầu hạ a."
Hai thiếu niên, mỗi người một bên chuẩn bị đỡ Sở Mạc Vân Phong vào phòng trong, nghe nàng nói vậy thì híp mắt cười.

"Quan gia cứ tin tưởng Nguyệt nhi...á...á"
Tiếng hét thất thanh bất ngờ vang lên, hắn còn chưa nói hết câu đã bị một nội lực lớn hất văng ra xa, cả hai người họ đập mạnh vào tường, ngã xõng xoài ngất lịm đi.


Mộc Như Châu chưa kịp phản ứng đã bị bóp cổ, bàn gỗ nhỏ rơi xuống đổ vỡ, đĩa hạt dưa cũng văng vãi tứ tung.

Nàng bị nhấc cả người trong không trung, chân nhỏ vùng vẫy, gương mặt tái nhợt vì thiếu dưỡng khí.

Mộc Như Châu cố gắng hít thở, nàng cố kéo tay hắn ra nhưng sức lực quá mức chênh lệch.

Sở Mạc Vân Phong nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt như nhìn một con vật bé nhỏ đang thống khổ cố thoát khỏi móng vuốt của con sói.

"Bổn vương đã kêu ngươi đừng nên đi quá giới hạn, nhưng ngươi không nghe, được, thích cam chịu, ta liền đáp ứng để ngươi chết nhanh hơn."_Hắn cười lạnh, hệt như người từ địa ngục đến đoạt mạng.

Nàng nghe vậy phá lên cười lớn, vừa thở hổn hển vừa gằn giọng nói.

"Tự giải huyệt đạo, dùng nội lực quá lớn, ta xem cơ thể ngươi trụ được bao lâu."
Cổ càng bị siết chặt, nàng hét lên một tiếng vì đau, càng vùng vẫy sức lực không hiểu sao càng yếu dần.

Máu từ tai lại lần nữa chảy ra, trong con ngươi cũng ngập tràn huyết mạch, hắn không để tâm, lạnh lẽo nhếch môi khinh bỉ.

"Ha, nữ nhân, ngươi coi độc Xích Cổ là bổn vương hạ chơi? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi