THÂN VƯƠNG VÔ TÌNH


Nam Thần vương đã đến, cùng Thân vương điều binh khiển tướng, chưa tới ba ngày đã cướp lại Nghiệp Thành, buộc quân Đông Lăng vương phải rút về sau trăm dặm.

Trước đó, khi quân Thân vương đến Nghiệp Thành, nơi đó hầu như đã bị kẻ địch kiểm soát, nắm chắc trong lòng bàn tay, nếu không làm sao có nữ tử giả mạo Viên Lưu Ly lâu như vậy mà không bị phát hiện.

Vậy nên Sở Mạc Vân Phong tương kế tựu kế, Đông Lăng vương muốn hắn thua trận rút quân, hắn sẽ giả vờ thua trận rút quân.

Dù sao Nghiệp Thành đã bị ông ta kiểm soát trước đó, vậy thì Sở Mạc Vân Phong sẽ mang tất cả người và của đi.

Để khi ông ta chiếm thành, cũng chỉ là một cổ thành đổ nát.

"Nếu lúc hành quân không gặp bão tuyết, ngài đến Nghiệp Thành đúng như dự kiến, ngài có nắm chắc phần thắng không?"
Mộc Như Châu chống cằm ngồi đối diện hắn, mắt không ngừng long lanh chớp.

Hắn chỉ nhàn nhạt trả lời.

"Chính vì đến muộn vài ngày, chúng ta mới mất quyền kiểm soát thành."
Vậy cho nên, rút quân vừa bảo toàn lực lượng, đồng thời chờ quân Nam Thần vương đến, hợp sức đánh cho kẻ địch tan tác.


Đoạt lại Nghiệp Thành, Viên Công Tiễn là thành chủ phải ở lại trông thành.

Còn Viên Lộ Uyển lại muốn tiếp tục đi đánh trận với quân triều đình.

Viên thành chủ không khuyên được nữ nhi, đành mặc xác nàng ta muốn làm gì thì làm.

Khí thế quân đang lên, quân triều đình không ở lại Nghiệp Thành, tiếp tục dâng lên đánh Đông Lăng vương.

Chưa đến hai tháng, đã cướp lại hai thành trì quan trọng, khiến quân địch rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, muốn đánh không được, đầu hàng thì chỉ có đường chết.

Mộc Như Châu cắn một miếng dưa hấu, nàng còn không quên nhổ hạt ra.

"Vương gia, khi nào chúng ta về?"
Chân nàng cứ ngồi đung đưa qua lại, Sở Mạc Vân Phong ngứa mắt trừng nàng.

Mộc Như Châu biết ý, cười hì hì thu chân lại.

"Nàng tưởng như vậy là kết thúc rồi sao? Nhớ nữ tử dùng thuật Ẩn Sát giả mạo Viên Lưu Ly ở Nghiệp Thành chứ?"
Ẩn Sát là thuật dịch dung thất truyền, chỉ có người ở nước Hạ biết.

Đông Lăng vương không rảnh rỗi đến mức tìm người học loại thuật dịch dung này.

Trừ khi...!
Nước Hạ cũng muốn nhúng tay vào vũng bùn đất này...!
"Ông ta bắt tay với người Hạ?"_Nàng nháy mắt liền hiểu ra.

Thế lực của Đông Lăng vương dù chắc chắn nhưng cũng không đủ để làm phản, trừ khi trước đó, ông ta đã có một lời hứa hẹn với người Hạ.

Sở Mạc Vân Phong thấy nàng hiểu nhanh, không ngại cho một câu tán thưởng.

"Thông minh lắm.


Bởi vậy cho nên, muốn chiến tranh lần này ngừng là rất khó."
Lời này nghĩa là...!nàng muốn rời khỏi hắn càng khó hơn.

Mộc Như Châu nhíu mày, đột nhiên nhớ ra vấn đề khác.

"Người có tài điều binh khiển tướng giỏi ở Hạ quốc là Phiêu kị đại tướng quân Bạch Quái Đằng, nhưng ông ta giờ đã già, Tam hoàng tử cũng đã chết năm năm trước.

Tướng giỏi Hạ quốc rất nhiều, nhưng kẻ dụng võ, có tài thao lược thì không có.

Hạ quốc lần này ai là chủ soái?"
Nói tới nói lui, trọng tâm chính là kẻ cầm đầu.

"Mộc gia, bổn vương nghĩ nàng cũng đoán ra rồi, cần gì phải giả ngốc hỏi."
Mộc Như Châu im lặng lúc lâu, chốc lát lại nói: "Thái tử Hạ quốc hiện tại nói thông minh hơn người thì không ngoa, nhưng hắn không giỏi võ..."
Sở Mạc Vân Phong khó hiểu nhìn nàng.

"Đã đoán ra là Thái tử Hạ quốc, nàng tại sao lại còn nghĩ hắn không thể?"
Thái tử Hạ quốc hiện giờ...!chính là Hạ Uông Chiêu...!
"Hạ Uông Chiêu...!không thể nào."_Mộc Như Châu sững người lại, nàng vô thức lẩm bẩm một mình, tựa như người mất hồn vậy.

Thái độ lần này của nàng, càng khiến người khác khó hiểu hơn.

"Tại sao không thể là hắn? Nàng quen biết hắn?"

"Không phải."_Nàng giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, khôi phục lại nụ cười rạng rỡ.

"Thái tử Hạ quốc là người khó với tới, thân phận cao quý biết nhường nào, làm sao có chuyện ta quen biết chứ?"
Sở Mạc Vân Phong bỏ bút lông xuống, hắn nhận thấy nàng mỗi lần nhắc đến Hạ Uông Chiêu đều mất tự nhiên.

"Mộc gia, nàng có quá nhiều bí mật thú vị, điều này cũng chính là một trong những lý do hấp dẫn bổn vương."
Đồ điên.

Mộc Như Châu âm thầm chửi rủa tên trước mặt.

Chả lẽ tên vương gia này thích người âm hiểm xảo trá, có hứng thú với nữ nhân lừa dối hắn.

Mộc Như Châu rùng mình nhìn Sở Mạc Vân Phong, khâm phục sở thích kì quái này của hắn.

*
*
".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi