THÂN VƯƠNG VÔ TÌNH


Cách đó không xa quân doanh, quả thật có một khu rừng bị bao phủ bởi tuyết.

Lá cây ở đó đã rụng hết, vô cùng trơ trọi, nhìn quanh cũng chỉ là một màu trắng giá lạnh.

Ngồi trên ngựa, Mộc Như Châu khịt mũi một cái, chóp mũi nàng ngay lập tức ửng đỏ, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.

Mũ áo choàng lông rũ xuống đến tận mắt nàng, cảm thấy vướng víu khó chịu.

Nàng thực sự không hiểu, trời thì lạnh như thế này, sao Sở Mạc Vân Phong cứ nhất quyết lôi kéo nàng đi săn bắn.

Nếu hắn muốn săn thì đi mà kêu thuộc hạ dưới trướng chơi cùng chứ.

"Mộc cô nương, cô nương khó chịu sao?"
Hoài Thanh bên cạnh cứ thế nàng khịt mũi nãy giờ, nghĩ nàng bị cảm lạnh.

Nhưng khi hắn có lòng tốt hỏi, nữ nhân này lại kì quái lườm hắn.

Hoài Thanh ngay lập tức đầu đầy hắc tuyến.

Đằng sau, ngựa của Tiết Vô Y đi tới bên cạnh.

"Mộc cô nương, nếu trong người cô nương thấy không khỏe, có thể uống viên thuốc bổ này của ta.


Tiết mỗ đảm bảo thuốc này rất hiệu nghiệm."
Nói đoạn, Tiết Vô Y từ trong ngực lấy ra một lọ gỗ nhỏ, khi đổ ta thì có một viên thuốc đen sì.

Hắn rất tự nhiên đưa qua mời nàng dùng.

Mộc Như Châu nhìn viên thuốc đen đen trong lòng bàn tay hắn, nàng nuốt nước bọt khó khăn, mỉm cười từ chối.

"Lòng tốt của Tiết thần y, ta đây xin nhận.

Nhưng trong người ta thực sự rất khỏe, không có bệnh."
Tiết Vô Y nhìn tới nhìn lui gương mặt không có lấy chút khí sắc của nàng, hắn chớp mắt khó hiểu.

"Thuốc này của ta có thể giúp những người thiếu dưỡng khí nhanh chóng bồi bổ thể lực.

Mũi cô bị nghẹt, thực sự không cần đến?"
Mộc Như Châu vẫn nhất quyết khước từ: "Không cần dùng đến."
Thấy nàng đã không hiểu cho ý tốt của mình, Tiết Vô Y cũng không tốn thời gian chào mời nữa.

Hắn vừa dự định cất thuốc vào, thì bên cạnh, Tư Mã Kiệt đã đi tới.

Tư Mã Kiệt không biết mở lời thế nào cho phải, hắn nhìn tới nhìn lui Tiết Vô Y nửa ngày, tới mức lông tơ của Tiết Vô Y dựng đứng lên thì mới mở miệng.

"Tiết thần y, có thể cho bổn tướng một viên thuốc lúc nãy không?"
Hóa ra là việc này, sao không nói sớm, cứ phải nhìn tới mức người khác nổi lông gà mới chịu nói.

Tiết Vô Y lại hào phóng lấy ra một viên thuốc.

"Tư Mã tướng quân cần dùng đến sao?"
Sắc mặt Tư Mã Kiệt lập tức bối rối mất tự nhiên.

Hoài Thanh đứng ngay gần đó trợn tròn mắt khi thấy một bên tai Tư Mã Kiệt ửng đỏ vì xấu hổ.

"...!Không phải cho bổn tướng dùng."
"Vậy là cho Viên nhị tiểu thư dùng rồi."
Ở trong quân doanh giúp các binh lính trị thương, đương nhiên Tiết Vô Y cũng có nghe tới chuyện Tư Mã Kiệt để ý nhị tiểu thư Viên gia.

Cho nên khi hắn muốn lấy thuốc mà không dùng, Tiết Vô Y có thể đoán được ngay hắn muốn đưa cho ai.

Bị hắn lớn tiếng nói ra tâm tư của mình, Tư Mã Kiệt hắng giọng một tiếng để xua tan tình cảnh gượng gạo này.


Hoài Thanh thấy loạt đối thoại giữa hai kẻ này thì nén bịt miệng phì cười một bên.

Mộc Như Châu không tham gia cuộc trò chuyện kia, lúc này nàng đã cho ngựa của mình tới bên cạnh Sở Mạc Vân Phong.

"Vương gia, chúng ta đi săn bắn hết thế này, lỡ đâu quân địch nhân cơ hội tấn công thì phải làm sao?"
Sở Mạc Vân Phong chỉnh lại dây cung trong tay, hắn còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn nàng.

"Nơi quân Hạ đóng trại cách ta hơn trăm dặm.

Muốn đánh, cũng phải hành quân mất một ngày, Hạ Uông Chiêu sẽ không ngu ngốc để quân lính đi lại giữa bão tuyết như vậy."
Đúng, Hạ Uông Chiêu nhất định sẽ không để quân lính hành quân trong bão tuyết.

Còn Sở Mạc Vân Phong thì ngược lại, hắn cho tướng lĩnh của mình săn bắn trong bão tuyết.

Giữa cái tiết trời chẳng mấy tốt đẹp này...!
"Vương gia, ta có thể quay về lều nghỉ ngơi không? Ta thấy trong người rất mệt."
Nàng nhớ chậu than ấm rực với củ khoai lang nóng hổi.

Sở Mạc Vân Phong nhìn qua nàng, xung quanh có nhiều người, nhưng tên này không biết xấu hổ mà nói.

"Bổn vương nhớ, hình như đêm qua cũng không khiến nàng mệt mỏi là bao.

Hay tại nghỉ ngơi không được tốt."
Gương mặt của Mộc Như Châu cứng đờ lại, miệng giật giật liên hồi không biết đáp lại câu nói vô sỉ của hắn thế nào.

"...!Vương gia, chuyện đấy không có liên quan."_Nàng thấp giọng nói, cầu mong hắn cũng nhỏ bớt giọng lại.

Sở Mạc Vân Phong lại phớt lờ ý tứ của nàng, hắn ranh mãnh cười.


"Sức khỏe nàng vốn tốt, nếu không phải vì chuyện đêm qua thì chắc chắn không có vấn đề gì rồi.

Đừng thoái thác nữa, cùng bổn vương đi săn đi."
Vừa dứt lời, hắn đã dùng sức kéo căng dây cung, ngón tay siết chặt lấy mũi tên.

Thoắt cái, mũi tên cắt gió lao vút xuyên qua lớp lớp cây, bắn hạ một con sói trắng ở khoảng cách rất xa.

Mộc Như Châu nhàm chán nhìn hắn hạ cung tên xuống, nàng nghiêng đầu qua một bên, đập vào mắt là cảnh tượng thân mật của Tư Mã Kiệt và Viên Lộ Uyển.

Nói đúng ra, chỉ có vẻ mặt của Tư Mã Kiệt là xuân sắc phơi phới, còn Viên Lộ Uyển thì mặt mũi giờ đây đã đen như nhọ nồi, trên mặt còn ghi rõ hai chữ khó chịu.

Thấy vậy, Mộc Như Châu càng ảo não thở dài trong lòng.

Haiz...!tình cảm đôi lứa, trong hoàn cảnh này còn thể hiện được sao.

Thật đúng là chướng mắt.

Nhìn đâu cũng thấy chướng mắt.

*.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi