THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Editor: MAC
Beta: Mèo

Trên thực tế, cho dù Đàm Song Song có gả vào Liễu gia thì cũng không có khả năng động vào nàng, nha hoàn phủ Thừa tướng càng không dám nghị luận chuyện thị phi của công chúa, cho nên những nha hoàn kia là vô tình hay cố ý thì còn phải kiểm chứng.

“Ngọc Thần,” Đàm Song Song sợ hãi lui về sau vài bước, nàng ta khẽ cắn môi, nỗi sợ hãi lộ ra trong đôi mắt đẹp, “Chàng đừng chống đối với công chúa nữa, ta không nên mỗi ngày đến phủ Thừa tướng chọc giận công chúa, công chúa đánh ta mười roi cũng là chuyện mà ta phải nhận.”

Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Đàm Song Song, lại nghĩ đến vết roi trên người nàng, tim Liễu Ngọc Thần như bị bóp chặt đau đớn.

“Công chúa, ta thừa nhận, ta không nên hưu ngươi, nhưng nếu không phải tại ngươi đánh Song Nhi, lại còn chọc tức mẫu thân ta đến mức hôn mê, ta cũng sẽ không phẫn nộ như thế, cho nên ngàn sai vạn sai, tất cả đều là ta sai, Song Nhi vô tội.”

Cái sai lớn nhất của hắn là ngay từ đầu nên cự tuyệt thánh chỉ của bệ hạ, không nên nghênh thú vị công chúa kiêu ngạo ương ngạnh này.

Cho nên mới khiến cho Song Nhi phải chịu ủy khuất vô cùng.

Ngón tay Phong Như Khuynh vỗ vỗ nhẹ cằm, ánh mắt cười mỉm: “Nếu ngươi cảm thấy nàng ta bị ủy khuất, vậy ngươi thân là nam nhân nên ngươi phải bồi thường nàng.”

Nói thật, trong lòng nàng rất xem thường Liễu Ngọc Thần.

Nếu Liễu Ngọc Thần thực sự yêu Đàm Song Song, không nói đến chuyện trước kia hắn bỏ Đàm Song Song để nghênh thú “nàng”, hiện tại lại càng không nên mang Đàm Song Song theo để cầu tình nàng.

Nếu hắn là nam nhân, một mình hắn nên gánh vác toàn bộ trách nhiệm, không nên kéo theo nữ nhân mà hắn yêu.

Liễu Ngọc Thần ngẩn người, có lẽ là có chút không hiểu ý tứ của Phong Như Khuynh, ngay sau đó, hắn cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Công chúa, cầu ngươi thả Song Nhi, cũng buông tha cho phủ Thừa tướng, chỉ cần ngươi nguyện ý tha thứ bọn họ, Liễu Ngọc Thần ta …… Ta nguyện ý thu hồi hưu thư.”

Một câu này, Liễu Ngọc Thần nói rất dùng sức, trên mặt còn mang theo sỉ nhục, nhưng hiện tại hắn đã không còn biện pháp, chỉ cần có thể cứu phủ Thừa tướng, hắn cam chịu…… Lại lần nữa cùng nữ nhân này chung sống cả đời.

Hai bàn tay Đàm Song Song đặt bên cạnh gắt gao nắm chặt, móng tay đâm vào trong thịt, đau đớn khiến sắc mặt nàng ta càng thêm khó coi.

Nàng ta rất vất vả mới khiến Ngọc Thần hưu công chúa, làm sao có thể để công chúa tiến vào phủ Thừa tướng lần nữa chứ? Nhưng cố tình, Phong Như Khuynh có một người cha quyền thế ngập trời, làm cho Ngọc Thần không thể không khuất phục.

“Đáng tiếc……” Phong Như Khuynh lắc lắc đầu, chậc chậc hai tiếng, “Ta không hề có hứng thú đối với nam nhân của người khác.”

Liễu Ngọc Thần ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Phong Như Khuynh: “Công chúa, lời này của ngươi có ý gì?”

Phong Như Khuynh cười tủm tỉm: “Ta nói ta không thích ngươi, cho dù ngươi không có Đàm Song Song, ta cũng sẽ không thích loại nam nhân vừa không chịu trách nhiệm, vừa là hư tình giả ý như ngươi.”

Nam nhân này, một bên nói lời thâm tình với Đàm Song Song, một bên lại muốn nàng làm thê tử hắn? Hư tình giả ý như vậy, cũng chỉ có Đàm Song Song mới có khả năng coi trọng hắn.

Vốn dĩ nàng không có ác cảm gì với Liễu Ngọc Thần, nhưng bây giờ gặp, nàng không mong sau này sẽ gặp lại hắn.

Tuấn nhan Liễu Ngọc Thần đỏ lên, tay hắn nắm càng chặt: “Công chúa, cho dù ngươi có phán xét ta thế nào cũng được, nhưng ngươi không thể đánh giá tình cảm ta dành cho Song Nhi, lúc trước khi cưới ngươi ta cũng đã nói qua, ta có thể cho ngươi làm thê tử ta, nhưng cả đời này người ta yêu nhất vĩnh viễn là Song Nhi.”

Con ngươi Phong Như Khuynh trầm xuống che giấu đi sự khinh thường, nguyên chủ thật là ngu xuẩn, một nam nhân nói trong lòng hắn vĩnh viễn chỉ có người khác còn gả cho hắn làm gì?

“Lớn mật!”

Thái giám gầm lên một tiếng.
Vốn dĩ hắn tưởng Liễu Ngọc Thần muốn xin lỗi công chúa, ngay từ đầu đúng là như vậy, nhưng hắn không nghĩ tới Liễu Ngọc Thần này càng nói càng quá phận, vội vàng lên tiếng trách mắng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi