THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Editor: Thiên Hạ Đại Nhân

Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

Chỉ là lời nói này, Liễu Phi Hoành không dám nói ra ở trước mặt Phong Như Khuynh, hắn lau mồ hôi lạnh dưới cằm, lấy lòng cười: "Công chúa, thần đã giáo huấn Ngọc Thần, sau này hắn nhất định sẽ không dám nữa."

"Lời của ta chỉ nói đến đây thôi, nếu ngươi không muốn đưa thư hưu thê đến phủ của ta, Phong Như Khuynh ta sẽ chiếu cáo thiên hạ, ta hưu Liễu Ngọc Thần!"
     
Lần này, không phải hắn hưu nàng, mà là nàng không cần hắn!

Sau khi bỏ lại lời này, Phong Như Khuynh liền di chuyển thân thể mập mạp của nàng đi về phía tẩm cung.

Thân thể này quá cồng kềnh, hôm nay nàng lại đi đường nhiều như vậy, khiến nàng có chút thở hồng hộc, trên trán tuyết trắng cũng chảy đầy mồ hôi.

Nhưng mà. . . Loại cảm giác có thể xuống giường đi lại thật tốt. Sau khi nàng ở trong viện điều dưỡng, đã lâu rồi chưa từng rời khỏi giường bệnh.

Xa xa, Phong Như Khuynh đã thấy Thanh Linh đứng ở cổng.

Đầu nàng ấy lo lắng xoay bốn phía, cho đến khi thấy Phong Như Khuynh ở đằng trước, mới thở phào.

"Nô tỳ tham kiến công chúa điện hạ."

Thanh Linh hạ thấp thân thể, cong người hành lễ.

"Thanh Linh, ngươi đi vào đây, ta có lời muốn nóivới ngươi." Ánh mắt của Phong Như Khuynh nhìn lướt qua Thanh Linh, đẩy cửa tẩm cung ra, đi vào.

Trong lòng Thanh Linh có chút thấp thỏm, nàng vội vàng đi theo Phong Như Khuynh vào trong, ủy khuất trong lòng đã sớm tràn lan, hốc mắt ửng đỏ.

"Công chúa, nô tỳ đã làm gì sai sao?"

"Ta nhớ, ngươi là người Dung quý phi đưa đến cho ta?" Đôi mắt của Phong Như Khuynh khẽ nheo lại, khóe môi cong lên một đường cong như cười mà cũng không phải cười.

Lúc trước cung nữ của nàng không phải là Thanh Linh, mà là người mẫu hậu để lại cho nàng, nhưng từ sau khi biết Dung quý phi, dưới sự lừa bịpcủa Dung quý phi, nàng cảm thấy cung nữ thường xuyên tận tình, khuyên bảo, thuyết phục nàng rất phiền phức, tiếp theo đã đuổi nàng ta đến phòng giặt y phục.

Thanh Linh là người của Dung quý phi đưa đến, tự nhiên mọi chuyện cũng dựa vào nàng ta, họa cũng xông vào chung, người cũng đi đánh chung.

Thanh Linh hơi choáng váng, không hiểu nhìn Phong Như Khuynh.

"Nô tỳ là do quý phi nương nương đưa cho công chúa, công chúa đã quên rồi sao?"

"Ừ." Phong Như Khuynh nhàn nhạt đáp một tiếng: "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, Dung Quý Phi để ngươi đi theo ta, đã bảo ngươi phải làm những gì?"

Thanh Linh bụng đầy ủy khuất nói: "Dung Quý Phi ra lệnh nô tỳ phải chăm sóc cho công chúa, hơn nữa mọi chuyện phải nghe theo tính tình của công chúa, công chúa muốn ăn cái gì thì cũng phải chuẩn bị cho công chúa, công chúa muốn làm gì thì cũng phải đi cùng, nếu nô tỳ không nghe theolời công chúa, thì sẽ đánh chết nô tỳ."

"Bà ta còn nói cái gì nữa?"

"Không có." Thanh Linh lắc đầu, oan ức: "Công chúa, nô tỳ không dám chống lại mệnh lệnh của công chúa, cũng luôn nghe lời của quý phi nương nương, không biết có phải gần đây nô tỳ đã làm sai gì, đã làm công chúa không vui hay không?"

Phong Như Khuynh cười lạnh không nói.

Tính cách ngang ngược càn rỡ kia nguyên chủ, quả nhiên là do một tay Dung Quý Phi dung túng mà ra.

Về phần Thanh Linh này, thật ra không có vấn đề gì, nàng ta đúng là thật lòng lo lắng cho “nàng”, nàng ta thân là một cung nữ, thân bất do kỷ, nếu không phải nghe theo nguyên chủ, không chỉ Dung Quý Phi sẽ đánh chết nàng, mà ngay cả nguyên chủ cũng sẽ không dung nạp nàng ta.

"Thanh Linh, ngươi phải nhớ kỹ, ở trong hoàng cung này, phụ hoàng ta mới là chủ tử, mà phụ hoàng trước nay đều luôn yêu thương ta, nhưng mọi chuyện ngươi lại đều nghe theo Dung quý phi, phải chăng có chút không phân biệt ai mới là chủ?"

Thanh Linh ngây người, nhưng không phải công chúa đều nghe lời của Dung quý phi nói sao?

"Sau này ta muốn chuyển ra khỏi tẩm cung ở lại phủ công chúa. Ở phủ công chúa của ta, ngươi chỉ cần nghe mệnh lệnh của một mình ta, nếu như để cho ta phát hiện ngươi và Dung quý phi có tiếp xúc. . ." Phong Như Khuynh cười tủm tỉm: "Lúc trước ta đối xử với người khác thế nào, thì sẽ đối xử với ngươi như thế."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi