THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Phong Như Khuynh đứng ở cửa.

Ánh nắng chiếu xuống, chiếu vào khuôn mặt thiếu nữ.

Làn da của nàng như ngọc, khuôn mặt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, ý cười dạt dào.

Nhìn thấy thiếu nữ đứng ở bên cạnh cửa kia, bên trong đôi mắt của Lưu Dung lướt qua một tia hoảng hốt, nếu là nàng có thể gầy xuống, tất nhiên sẽ là một nhân vật tuyệt sắc như Nạp Lan Yên.

Cũng may, cũng may bây giờ Phong Như Khuynh là người mập mạp, nếu không, tất cả danh tiếng của Sương Nhi đều sẽ bị hồ mị tử này cướp sạch.

"Dung quý phi, nghe nói ngươi tìm ta?" Hai mắt Phong Như Khuynh híp một cái, cười tủm tỉm hỏi.

Lưu Dung sửng sốt một chút, bà nghe thấy xưng hô Phong Như Khuynh với bà, trong lòng lờ mờ dâng lên một tia bất an.

Bà nắm chặt lòng bàn tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói ra: "Khuynh Nhi, con đánh Vũ Nhi sao?"

"Ừ."

Phong Như Khuynh từ từ bước vào, ngồi xuống nói: "Ngươi là vì Lưu Vũ mới đến tìm ta? Ta còn tưởng rằng là ngươi tìm thấy lương tâm, trả lại Thiết Huyết Lệnh cho ta."

Lòng của Lưu Dung hơi nặng nề.

Lúc trước bà đã nghe Sương Nhi nói, nha đầu này muốn lấy lại Thiết Huyết Lệnh! Bà còn chưa tin, không nghĩ đến lại là thật.

"Khuynh Nhi." Lưu Dung cười khổ một tiếng, hơi có chút đau lòng nhức óc: "Ta đối xử với con như nữ nhi ruột, ngay cả Sương Nhi cũng phải đứng dịch sang bên, không biết là ai sàm ngôn với con, đến mức giữa con và ta cũng xa lạ, Thiết Huyết Lệnh ta sẽ thu thay con, miễn cho con tuổi nhỏ để Thiết Huyết Lệnh bị người khác lừa gạt."

Phong Như Khuynh không vội không chậm: "Ngươi nói người sẽ lừa ta lấy Thiết Huyết Lệnh, là phủ tướng quân?"

"Khuynh Nhi, con phải nhớ kỹ, trên đời này chỉ có ta mới là người thực sự đối xử tốt với con, những người khác chỉ muốn lợi dụng con mà thôi." Lưu Dung thở dài một hơi: "Huống chi, con quên trước kia con gặp truy sát, cũng là Sương Nhi vì con cản một kiếm nên con mới sống sót, nhưng ta không nghĩ đến, bây giờ con sẽ trở nên tàn nhẫn như vậy."

Trong mắt đẹp của bà ta chứa đầy thất vọng, loại thất vọng kia như là một mẫu thân đối mặt với hài tử phạm sai lầm, tràn đầy đau thương.

"Khuynh Nhi, ta hi vọng con có thể đi với ta một chuyến đến Lưu gia, nói lời xin lỗi với Vũ Nhi, chuyện này coi như xong, Vũ Nhi hắn luôn là hài tử ngoan, nếu không phải là con đối xử với hắn như vậy, hắn cũng không đến cáo trạng với ta." Giọng nói của Lưu Dung ôn nhu như nước, khuyên giải nói.

Bỗng nhiên Phong Như Khuynh đứng lên, khóe môi của nàng cong lên một nụ cười lạnh: "Ta đường đường là công chúa Lưu Vân quốc, ngươi để cho ta xin lỗi tôn tử của đại thần?"

Sắc mặt của Lưu Dung cứng đờ, bà vội vàng giải thích nói: "Khuynh Nhi, ta không phải là ý tứ này, dù sao chuyện này là con làm sai, ta chỉ là không muốn nhìn con phạm sai lầm thôi, nếu việc này truyền đi, với danh tiếng của hoàng thất cũng sẽ có chút ảnh hưởng."

Ngụ ý, ta bảo ngươi đi xin lỗi, đều là vì ngươi và Lưu Vân Quốc, mà không phải tình cảm bản thân, nếu như ngươi không đi, vậy tương đương ngươi không để danh tiếng hoàng thất ở trong lòng.

Phong Như Khuynh nheo đôi mắt lại, từ trên xuống dưới dò xét nhìn Lưu Dung.

Đột nhiên, nàng cười khẽ một tiếng.

"Dung quý phi, bây giờ Phong Như Khuynh ta còn có thanh danh gì tốt hay sao? Còn nữa, ngươi cảm thấy việc này là ta làm sai, được! Thừa dịp bây giờ tảo triều chưa kết thúc, chúng ta hãy đến triều đình tìm phụ hoàng ta, để thiên hạ văn thần phân xử thử! Đến cùng là tôn tử Lưu gia ngươi sai, hay là Phong Như Khuynh ta sai!"

Giọng nói của Phong Như Khuynh cao giọng bá khí, khiến khuôn mặt của Lưu Dung xuất hiện một tia hốt hoảng.

Lúc trước bà lừa Phong Như Khuynh lấy Thiết Huyết Lệnh, đến mức văn võ đại thần cũng chán ghét bà đến cực điểm, lúc này bà đi tìm bọn họ tranh luận, cho dù có lễ cũng sẽ thành vô lễ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi